Chương 30: (Vô Đề)

Lúc Kiều Biệt Gia còn chưa kịp phản ứng, Lâm Triết ở bên cạnh đã tái xanh

mặt.

"…"

Lâm Triết khẽ mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào. Anh ấy quay đầu

định chạy theo ra ngoài.

"Ơ kìa, đợi đã, chuyện gì vậy?" Kiều Biệt Gia vội vàng hỏi, "Người được nhắc

đến trên bản tin, chẳng lẽ là ——"

Chưa hỏi xong, cũng không cần hỏi xong.

Lâm Triết quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt như xác chết đã trả lời anh ta.

"Tôi phải đi lái xe cho Canh Dã, cậu đi liên lạc đi, liên lạc với tất cả những

người có thể tìm hiểu về chuyện này." Lâm Triết chỉ vào TV, giật phăng tay

Kiều Biệt Gia ra, chạy thẳng ra ngoài, "…Bây giờ cậu ấy tuyệt đối không thể tự

lái xe!"

Cửa xe vừa được kéo lên đã bị Lâm Triết giơ tay kéo lại. Người ngồi trên ghế

lái ngước nhìn ngược sáng, dưới mí mắt trắng nhợt là ánh mắt sắc bén, vô cùng

đáng sợ.

"Canh Dã, để tôi lái xe cho." Lâm Triết dùng hai tay ấn xuống, "Cậu đi gặp cô

ấy đúng không? Cậu không thể đi như vậy được, trên đường sẽ xảy ra chuyện

đấy…"

Canh Dã cúi đầu theo ánh mắt của Lâm Triết, chợt phát hiện bàn tay nắm vô

lăng của mình đang run rẩy.

Giọng anh khàn khàn đến mức không thể thành lời.

"Cậu lái đi."

Chân dài bước qua hộp đựng đồ trên xe, Canh Dã đứng bật dậy, trực tiếp ném

mình vào ghế phụ.

Chiếc xe lao lên đường, chạy về phía Đại học Sơn Hải.

Canh Dã cứng đờ người trên ghế lái phụ, đầu cúi thấp, mái tóc đen rũ xuống

trước trán. Anh co chân dựa vào khuỷu tay, trong tầm nhìn mờ ảo, những ngón

tay xương xẩu rũ xuống không ngừng run rẩy.

Mấy giây sau, anh như nhớ ra điều gì đó, móc điện thoại từ túi áo khoác moto

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!