Chương 28: (Vô Đề)

Cuối cùng thì hôm đó một mình Canh Dã cũng đã kéo được Biệt Chi lên.

Anh lao đến quá nhanh, dáng vẻ gần như muốn nhảy xuống theo cô thật sự rất

liều lĩnh, cái giá phải trả cho việc cố gắng kéo cô lại chính là cánh tay bị cứa

mạnh vào cạnh bệ xi măng bên ngoài cửa sổ, máu chảy đầm đìa.

Tính cả những vết thương trước đó khi đánh nhau trong phòng chứa đồ, trên

người anh đã đầy rẫy những vết thương, thêm một vết cũng chẳng sao.

Bên ngoài cửa, những người xem náo nhiệt đã bị Lâm Triết đuổi đi.

Kỳ Diệc Dương vội vàng đến giải quyết hậu quả, an ủi cảm xúc của mấy cậu

học sinh thể dục suýt chút nữa thì bị ám ảnh tâm lý vì bị nhốt trong phòng chứa

đồ.

Cuối cùng, trong phòng chứa đồ ngổn ngang không một bóng người, Canh Dã

và Biệt Chi ngồi trên chiếc giường mát xa tập luyện duy nhất.

Chàng trai cởi áo sơ mi ra, để mặc cô gái bên cạnh cầm tăm bông, cồn i

-ốt,

thuốc rượu, bôi thuốc cho anh.

Canh Dã quay lưng về phía Biệt Chi, sau lưng anh là một mảng bầm tím đáng

sợ nhất, đó là lúc vừa đóng cửa phòng chứa đồ lại rồi đánh nhau với mấy cậu

học sinh thể dục kia, bị người ta lén lút nhấc ghế đánh úp từ phía sau.

Sau tiếng động lớn đó, hung khí cũng đã vỡ tan tành nằm dưới đáy tủ đựng đồ.

Để lại trên lưng Canh Dã một mảng xanh tím hiện rõ mồn một. Làn da anh vốn

đã trắng, còn là kiểu trắng lạnh, giờ có thêm một mảng bầm tím như vậy trải

rộng nhìn qua rất đáng sợ.

Lúc đầu Canh Dã không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng tăm bông dính thuốc mỡ

cứ lau đi lau lại sau lưng, anh nghe thấy một tiếng rất khẽ, giống như tiếng thở

dồn nén.

"?"

Canh Dã quay đầu lại làm động đến vết thương sau lưng, anh hơi nhíu mày,

nhưng không phải vì đau mà là vì cô gái đang ngồi bên cạnh, cô vừa cụp mi

thay tăm bông, vừa im lặng rơi lệ.

Không biết đã khóc bao lâu rồi, cô khóc luôn im lặng, không nói chuyện cũng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!