Vẻ mặt Phí Văn Tuyên khi rời đi có thể miêu tả bằng mấy chữ "thất bại thảm
hại".
Nhất là ánh mắt kinh hãi cuối cùng anh ta nhìn cô, giống như trong nháy mắt cô
không còn là vị đàn em xinh đẹp động lòng người mà anh ta ngày đêm mong
nhớ nữa, mà biến thành một con quái vật xấu xí tàn tật.
Cũng chính khoảnh khắc này, Biệt Chi bỗng nhiên có chút tự ti.
Cô không muốn nói với Canh Dã câu trả lời tương tự, cũng là sợ anh vì thương
hại vì tội nghiệp mà ở bên cạnh cô, sau đó giống như bố chán ghét mẹ, hành hạ
lẫn nhau, cuối cùng đường ai nấy đi;
Hoặc là, điều cô sợ hơn là sẽ nhìn thấy trên mặt anh có biểu cảm giống như bọn
họ?
Cho dù có thêm bao nhiêu người như Phí Văn Tuyên nữa cũng sẽ không khiến
cô có một chút đau lòng buồn bã. Nhưng Canh Dã thì khác.
Cô không dám đánh cược.
Biệt Chi tự giễu cúi đầu cười khẽ, cô khụy gối xuống, nhặt bó hoa hồng bị vứt
bỏ bên đường.
Hoa hồng kiều diễm nhưng không chịu nổi va chạm, chỉ cần rơi xuống đất một
cái là trên những cánh hoa yếu ớt đã đầy vết gấp. Cành hoa gãy lìa lại bị người
ta vô tình giẫm đạp khi bỏ chạy, nghiền nát vẻ đẹp rực rỡ, chỉ còn lại sự tan
hoang.
Cũng giống như trong phút chốc từ đỉnh mây rực rỡ rơi xuống bụi trần.
Biệt Chi chống đầu gối, đứng dậy.
Cô hờ hững quay đầu, xách theo bó hoa hồng lớn đi về phía thùng rác cách đó
không xa, sau đó giơ tay ném vào.
"Chi Chi, cô không sao chứ?" Mao Đại Ninh đi đến bên cạnh Biệt Chi, nhìn về
hướng Phí Văn Tuyên chật vật bỏ đi, "Không phải chứ, chẳng lẽ vừa rồi là
người theo đuổi cuồng nhiệt của cô sao?"
"Diễn viên quần chúng thôi, chia tay rồi." Biệt Chi mỉm cười quay đầu lại, "Đi
thôi."
"À đúng rồi, món thịt ba chỉ sốt chua ngọt của tôi! Đi nhanh đi nhanh, trễ nữa là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!