Dòng suy nghĩ của Biệt Chi bị người phục vụ đến thêm nước cắt ngang. Ánh
sáng trước mắt bỗng lóe lên, như thể bóng dáng người phục vụ đã kéo màn trập
xuống.
Từ sân trường mưa bụi mịt mờ ngày ấy, từ thiếu niên đứng trên bục phát biểu
với nụ cười rạng rỡ hướng về phía cô giữa vạn người, bỗng chốc chuyển thành
nhà hàng ngập tràn ánh nắng chiều, chỉ còn lác đác vài bàn khách.
Biệt Chi hoàn hồn, cụp mắt xuống.
Bên tai, Vu Tuyết Hàm vẫn đang cười nói: "Đến giờ tớ vẫn còn nhớ, sau sự kiện
đó thầy Liệu đã phạt cậu ta viết bản kiểm điểm ba vạn chữ, dán kín năm bảng
thông báo mà vẫn chưa hết. Kỷ lục này cho dù là ở Tuyên Đức thì cũng tuyệt
đối là xưa nay chưa từng có."
Biệt Chi cũng nhớ.
Hơn bất kỳ ai, cô vẫn nhớ như in lúc đó cậu cô đã sắp xếp cho cô giám sát Canh
Dã hoàn thành bài tập, thế là cậu thiếu niên phải nén giận, mỗi cuối tuần đều
ngồi cạnh cô trong thư viện, cau mày cau mặt vật lộn với đống bài vở chi chít
dấu đỏ.
Giống như một con chó lớn bị đeo rọ mõm và vòng cổ, vừa cáu kỉnh bất an lại
chỉ có thể bị "xích" bên cạnh cô, dù gầm gừ trong cổ họng nhưng vẫn nằm sụp
xuống bên cạnh cô, ve vẫy đuôi tỏ vẻ ngoan ngoãn.
"Nhưng mà học kỳ cuối cùng Canh Dã thật sự đã thay đổi long trời lở đất, khiến
cả trường chấn động." Vu Tuyết Hàm đụng vào cánh tay cô, "Nói thật đi, có
liên quan gì đến cậu không?"
Biệt Chi uống một ngụm canh: "…Không có."
"Biết ngay là không moi được sự thật từ cậu mà." Vu Tuyết Hàm cũng quen rồi,
không chút để tâm quay về vị trí của mình, tiếp tục khuyên nhủ.
"Tớ thấy cậu cũng không cần phải tiếc nuối, năm đó lúc cậu ta rực rỡ nhất kiêu
ngạo nhất chẳng phải đều ở bên cạnh cậu, trở thành cảnh đẹp trong hồi ức của
cậu sao? Bây giờ cậu ta sa sút rồi, hai người cũng không thể quay lại, thế nên
không gặp là tốt nhất, để lại cho nhau hồi ức đẹp nhất đi."
"Nhưng nếu cậu ta hận tớ thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!