Nhà hàng Hoa Nhài Xanh, buổi trưa.
"Trời ơi… Khụ khụ khụ… Cậu cho cậu, cậu ta xem bài đăng đó thật à?" Vu
Tuyết Hàm vừa ho vừa nói, cũng chẳng thèm để ý đến gương mặt đã đỏ bừng,
kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cô gái đối diện uể oải chống cằm, hàng mi dài rủ xuống, nghe vậy liền dùng hai
đầu ngón tay rút một tờ khăn giấy rồi nhẹ nhàng đưa cho Vu Tuyết Hàm.
"Ừm." Rút bàn tay trống không về, cô nhấc ống hút lên nhấp một ngụm.
Vu Tuyết Hàm lau miệng, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng: "Vậy tớ cũng được xem
là một nhà tiên tri "một lời thành sấm" chứ nhỉ?"
"Phải đó, đại tiên." Biệt Chi lười biếng phụ họa.
"Hóa ra hôm nay cậu ủ rũ như vậy là vì chuyện này." Vu Tuyết Hàm cười được
một nửa thì nhận ra ánh mắt người đối diện, vội vàng nghiêm mặt lại, "Không
sao đâu, đời người ngắn ngủi lắm, chớp mắt một cái là trôi qua thôi."
"…Cảm ơn cậu đã an ủi nhé." Biệt Chi mỉm cười ngẩng đầu lên.
"Haha, mà phản ứng của cậu ta thế nào?"
Điện thoại rung lên, Biệt Chi liếc mắt nhìn rồi khẽ nhíu mày: "Phản ứng gì cơ?"
"Cảnh Dã đấy, xem xong bài đăng đó mà cậu ta không nổi đóa sao?" Vu Tuyết
Hàm xuýt xoa cảm thán, "Hồi đó có biết bao nữ sinh theo đuổi cậu ta mà không
được, đến bây giờ trong trường vẫn còn lưu truyền lời đồn về cậu ta, nói là khóa
nào khóa nào cũng có hotboy, nhưng so với cậu ta thì mấy khóa sau này vẫn còn
kém xa, vân vân và mây mây." Vu Tuyết Hàm càng nói càng hăng, hai mắt sáng
rực: "Đừng nói là trong trường, ngay cả trong lớp chúng ta, mỗi lần họp lớp vẫn
luôn có người hỏi thăm tin tức của cậu ta, chuyện này mà truyền về trường
Tuyên Đức thì…"
"Thì cậu tiêu đời."
Một câu nói lạnh lẽo từ bên cạnh thốt ra khiến Vu Tuyết Hàm khựng lại.
Vài giây sau, cô nàng cười khẩy: "Được rồi được rồi, không nói nữa, chuyện
của Cảnh Dã coi như tớ câm là được chứ gì, đồ thấy trai là quên bạn!" Thấy
Biệt Chi vẫn cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, Vu Tuyết Hàm tò mò hỏi:
"Ai tìm cậu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!