"… Bài đăng đó tôi đã xóa từ lâu rồi."
Từ trong cơn kinh ngạc chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Biệt Chi dần dần
hoàn hồn, khàn giọng hỏi: "Anh nhìn thấy khi nào?"
"Quan trọng lắm sao?" Giọng Canh Dã khàn đặc.
Như thể nước đá dội lên thanh sắt nung đỏ, sự lạnh lùng ngưng kết trong từng
câu chữ của anh rồi lại bốc hơi thành khói trong đôi mắt đen láy như lửa thiêu
đốt.
Cuối cùng Biệt Chi vẫn không chịu nổi sự tra hỏi trong ánh mắt ấy. Cô run run
hàng mi, quay mặt đi: "Đó là câu trả lời của người khác, không phải tôi nói."
"Khác nhau chỗ nào?" Canh Dã hạ thấp giọng, như chế giễu lại như cố chấp,
"Em thông minh và hiểu lòng người như vậy, ra nước ngoài du học bảy năm trời
không về chẳng phải là để học thứ này sao? Trước khi đưa ra câu hỏi đó, chẳng
lẽ em không nghĩ tới câu trả lời khả thi nhất?"
"…"
Biệt Chi nhìn lên chiếc gương mờ sương phía trên bồn rửa tay, trên đó đang
phản chiếu hai cái bóng thoạt nhìn như rất thân mật, nhưng cũng giống như bị
ngăn cách bởi vực sâu thăm thẳm.
Cô nhắm mắt lại.
Không có gì để giải thích, cũng không nên giải thích.
Đây chính là báo ứng sao?
Mượn danh nghĩa "bạn bè", cô không tự chủ được lại tự lừa dối bản thân tiếp
cận anh, có lẽ là ông trời cũng thấy cô trơ trẽn vô sỉ mới trêu đùa cô một phen
hoang đường như vậy, để cô tỉnh táo lại từ trong trầm luân, để cô tự mình biết
mình.
Cho nên, mọi đau khổ của con người đều bắt nguồn từ sự tham luyến và khao
khát những thứ không thuộc về mình.
Canh Dã đã không thể nào thuộc về cô nữa.
Hãy buông tay một cách dứt khoát đi.
Lần cuối cùng triệt để đẩy anh ra.
Biệt Chi nghĩ thầm rồi khẽ cười, cô quay lại, ngẩng đầu nhìn Canh Dã: "Tôi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!