Liệu Diệp đã nhắn tin báo cô ấy tối nay không về nhà, thế nên Biệt Chi không
lo bị bắt gặp, trực tiếp bắt xe về khu chung cư cũ.
Chiếc taxi dừng lại bên ngoài khu chung cư.
Sau khi xuống xe, Biệt Chi nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi sáng rực bên
ngoài cổng, do dự giây lát: "Anh có muốn…"
"Gì cơ?" Canh Dã đút tay vào túi quần, dừng lại bên cạnh cô.
"Không có gì," Biệt Chi đổi giọng, "Chờ tôi một chút, tôi đi mua ít đồ."
"Ừm."
Ánh mắt Canh Dã hơi dao động, nhưng giọng điệu vẫn hờ hững như trước:
"Cần tôi đi cùng không?"
"Không cần." Biệt Chi lập tức từ chối.
Như thể sợ anh sẽ đi theo, cô gái gần như chạy một mạch về phía cửa hàng tiện
lợi.
Canh Dã đứng dưới ánh đèn đường, nhàn nhã chống tay lên đôi chân dài. Thời
gian chờ đợi lâu hơn một chút so với tưởng tượng, có người muốn đến bắt
chuyện nhưng cũng bị vẻ mặt lạnh lùng "Đừng có lại gần tôi" của anh dọa cho
bỏ chạy.
Lúc Canh Dã nhìn đồng hồ, gần như nghi ngờ Biệt Chi đã lẻn đi mất rồi, điện
thoại của anh bỗng nhiên rung lên.
Như thể đã đoán trước được điều gì đó, Canh Dã liếc nhìn cửa hàng tiện lợi
cách đó không xa, sau đó mới lấy điện thoại ra, mở màn hình.
[Mộc Chi]: Kích cỡ của anh là bao nhiêu?
".." Canh Dã, "?"
Mười giây sau.
Đang còn lúng túng trước mặt cô nhân viên bán hàng và một kệ đầy quần lót
nam, Biệt Chi bất ngờ nhận được cuộc gọi thoại của Canh Dã.
Cô vội vàng bắt máy: "… Alo?"
Chắc là do màn đêm tối nay dịu dàng như nước mùa xuân, đến cả cơn gió
thoảng qua cũng chỉ se lạnh vài phần, giọng nói của cô gái vọng ra từ điện thoại
nghe sao dịu dàng đến nao lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!