Cô gái lái Porsche có lẽ đã tức điên lên, buông tay đang nắm chiếc thắt lưng của
anh ra, giơ lên trông như muốn đánh người.
Nhưng lại không rơi xuống.
Cô ta không dám.
Cũng không hiểu lý do vì sao. Người đàn ông đẹp trai nhưng cực kỳ đáng ghét
này sau khi nói xong lẽ ra phải quay người đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại ở
đó, đứng im bất động, như thể không nhìn thấy cô ta và cánh tay đang giơ lên
của cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe tối tăm phía sau cô ta không chớp
mắt.
Đôi mắt anh đen như mực, vốn đã khô khan lạnh lùng, thế nhưng chỉ trong giây
lát, màu mực đậm trong mắt anh đột nhiên ướt át, cuồn cuộn. Hệt như vừa thấm
đẫm một cơn mưa đêm.
Thế là những vết tích cũ kỹ đều tỉnh giấc, như hóa thạch sống động, ghi lại nỗi
đau thương, tuyệt vọng và điên cuồng của anh trong quá khứ.
Bùn đất sạt lở, đê đập vỡ tung, con quái vật ẩn sâu trong đáy mắt anh gầm rú,
mang theo mùi tanh thò móng vuốt mập mạp đầu tiên ra ngoài.
Cô gái lái Porsche không nhịn được quay đầu theo ánh mắt của người đó, thấy
chiếc xe thể thao của mình, sau đó là chiếc xe nhỏ màu trắng không mấy nổi
bật.
Cửa sổ ghế lái đã được kéo lên. Phim cách nhiệt che kín bên trong, chỉ nhìn
thấy bóng người mờ ảo.
Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ cô ta, chỉ tập trung nhìn vào người trong xe,
không chớp mắt. Giống như sợ chớp mắt một cái là chiếc xe cùng người bên
trong sẽ "phụt" một tiếng, vỡ vụn như bong bóng dưới nắng, không thể tìm thấy
nữa.
Nhận thức này khiến cô gái lái Porsche cắn chặt môi, hừ một tiếng: "Giả vờ cái
nỗi gì chứ, chẳng qua chỉ là một thằng rửa xe thôi mà!"
Cô ta quay đầu lên xe.
"Bộp!!"
Cửa xe đóng sầm lại, vang vọng cả trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!