Lưu Thành Chí vừa dứt lời, ánh mắt của bốn người gần như đồng thời tập trung
vào tay trái của Canh Dã.
Ngón tay anh thon dài như trúc, gầy guộc rõ ràng, cộng thêm làn da trắng lạnh
nên dấu răng nhỏ xíu trên ngón giữa lại càng thêm chói mắt.
Quả thực là dấu răng, không thể chối cãi.
Canh Dã uể oải dựa vào ghế, nghe vậy dường như không có phản ứng gì rõ
ràng, nhưng Biệt Chi lại vô thức sững người, như một con robot nhỏ bị tắt
Qua khóe mắt nhìn thấy được tất cả, trong lòng Canh Dã khẽ cười lạnh. Có gan
làm nhưng không có gan nhận. Bây giờ mới nhớ ra sợ bạn trai biết, lúc ở hành
lang thoát hiểm nói muốn chơi anh sao không thấy cô sợ đi?
"Tôi tự cắn."
Canh Dã không để sự im lặng này dày vò Biệt Chi quá lâu, anh lại cầm dao nĩa
lên, thản nhiên nói: "Giai đoạn cai thuốc nên giải tỏa cơn nghiện."
Thấy Canh Dã rõ ràng không muốn nói nhiều, Lưu Thành Chí tự giác gật đầu.
Nhưng rõ ràng có người không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm Canh Dã
khó chịu. Phí Văn Tuyên đẩy kính mắt, dịu dàng cười: "Cậu Canh thật sự rất
thích nói đùa —— tự cắn ngón giữa của mình, còn cắn đến mức chảy máu?"
"Khó lắm à?"
Canh Dã khẽ nhướng mày, liếc nhìn đối diện.
Ánh mắt anh không tính là lạnh lùng, chỉ là có chút lãnh đạm, cứ thế không nói
không cười nhìn bất kỳ ai cũng đủ khiến đối phương có cảm giác bị mãnh thú
áp sát.
Nhưng con mãnh thú ấy lại đang ngủ say, uể oải như thể vừa thức giấc sau giấc
ngủ trưa, lười biếng liếc nhìn sang.
Sự thờ ơ này càng khiến Phí Văn Tuyên đang bị áp chế khó chịu hơn.
Canh Dã liếc nhìn đối phương, đột nhiên như thể tâm trạng rất tốt mà mỉm cười
một tiếng. Anh dựa lưng vào ghế, giơ cổ tay lên, ngón tay thon dài trắng lạnh
hơi cong lên chạm vào môi.
"Canh Dã!"
Lời cảnh cáo buột miệng của Biệt Chi vẫn chậm một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!