Biệt Chi nấn ná trong nhà vệ sinh của trung tâm thương mại rất lâu. Cô không
lo lắng Phí Văn Tuyên sẽ để lộ mối quan hệ của hai người. Cho dù là vì thể diện
của bản thân, anh ta nhất định sẽ nói với Canh Dã rằng anh ta chính là bạn trai
của cô.
Như vậy đợi cô quay lại, Canh Dã hẳn đã rời đi rồi chứ nhỉ?
Ôm ấp hi vọng ấy, Biệt Chi cố gạt đi chút mâu thuẫn sâu kín trong lòng, đưa tay
lên khẽ vỗ vào má, cố gắng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Ước chừng thời gian cũng đã được kha khá, Biệt Chi bước ra khỏi nhà vệ sinh
nữ.
Vừa bước vào hành lang, trên bức tường phía sau vẫn còn là biển hiệu nhà vệ
sinh nữ màu hồng phấn, Biệt Chi bỗng khựng lại.
Trên đoạn hành lang dẫn đến lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, chàng
trai đứng dựa lưng vào bức tường đối diện, gương mặt thanh thú nhưng lại
mang theo nét lãnh đạm.
Rõ ràng là đang đợi người.
"Mẹ kiếp!"
"Đẹp trai quá…."
Hai cô gái đi ngang qua Biệt Chi rồi rẽ vào nhà vệ sinh nữ đang bàn tán đầy
phấn khích.
Biệt Chi hoàn hồn, do dự giây lát, cô vẫn bước về phía Canh Dã. Dù chưa đến
gần nhưng cô đã ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá lạnh lẽo.
"Anh…" Biệt Chi vừa định lên tiếng thì chợt thấy Canh Dã không thèm nhìn cô
lấy một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đó là đoạn cuối hành lang, cánh cửa lớn dẫn vào lối thoát hiểm.
Tay vịn ngang lấp lánh ánh bạc bị người thanh niên nắm lấy, cánh cửa kim loại
nặng đến mức Biệt Chi phải dùng hết nửa sức lực mới miễn cưỡng kéo ra được,
thế mà dưới những đốt ngón tay nổi gân xanh của anh lại giống như một món
đồ chơi bằng nhựa bị kéo ra dễ dàng.
Trước khi đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong cửa, người thanh niên mặc
chiếc áo phông đen tối giản cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt đen như mực
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!