Chương 15: (Vô Đề)

"…Bạn bè?"

Biệt Chi khó tin nhìn Canh Dã, tưởng mình nghe nhầm.

"Phải, bạn bè."

Giọng Canh Dã thản nhiên, đôi môi mỏng cũng nhếch lên, nhưng sâu trong đôi

mắt lại là sự thờ ơ. Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng: "Đến lúc kết

hôn, tôi cũng phải có một người bạn gái cũ để mời đến dự chứ."

Khóe môi Biệt Chi mím chặt đến tái nhợt. Cô nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói

của mình lạnh đi: "Nhưng tôi không muốn…"

"Giả vờ xa lạ sẽ gượng gạo biết bao, làm bạn bè không phải là tốt nhất sao?"

Canh Dã nhìn cô chằm chằm, "Tôi không áy náy, hay là em có?"

"…"

Hành lang chìm trong im lặng, những hạt mưa rơi tí tách trên cửa sổ.

Hồi lâu sau Biệt Chi mới hoàn hồn từ cảm giác lạnh lẽo đó, cô gượng gạo thả

lỏng khóe môi bị cắn đến trắng bệch. Sắc môi lại rực rỡ như cũ, như nét vẽ tuyệt

diễm nhất trong tranh màu nước.

Yết hầu Canh Dã chuyển động, nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến trống rỗng

của cô gái trong tiếng mưa rơi.

"Được."

Biệt Chi chậm rãi đứng thẳng dậy, cụp mắt xuống, cố gắng không nắm chặt tay,

không để lộ sơ hở.

Cô lặng lẽ bước đến gần anh, đứng sóng vai với anh.

"Vậy thì làm bạn bè."

Đến chết cũng đừng quên.

Mùi thuốc lá nồng nặc trên người cô hoà quyện với hơi mưa lại càng thêm đậm

đặc trong không khí.

Cay mũi, cũng nhói lòng.

Canh Dã đút tay vào túi quần, đứng im như tượng.

Cho đến khi cô bước qua anh.

Mùi nicotin càng lúc càng nồng nặc, như thể quấn quanh cổ và mái tóc dài

mảnh mai của cô, nhuộm cô từ đầu đến chân thành mùi hương nồng nàn của

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!