Căn hộ hai phòng ngủ mà Biệt Chi thuê nằm trong một khu chung cư cũ ở phía
bắc Tây Thành. Nếu không tắc đường, từ đây đến trường đại học Sơn Hải mất
khoảng nửa tiếng lái xe.
Trong khu chung cư này đa số là người già sinh sống.
Mỗi sáng đi làm, dù cô có dậy sớm đến đâu thì nhóm ông bà cụ dưới nhà cũng
đã tập trung đông đủ, như thể thay phiên nhau trực nhật vậy, người xách ghế,
người mang theo chiếu cói, cùng nhau ngồi tán gẫu, chơi cờ, đánh bài ở khoảng
sân râm mát.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc Biệt Chi cầm chìa khóa xe bước ra khỏi tòa nhà, cô vô tình nghe thấy mấy
ông bà cụ đang túm tụm bàn tán xôn xao.
"Tối qua tôi sợ chết khiếp, nghe cô gái trẻ kia la hét ầm ĩ mà tôi cứ tưởng xảy ra
chuyện gì nghiêm trọng lắm."
"Lũ trộm cắp bất nhân bất nghĩa, chẳng sợ bị quả báo sao!"
"Nghe nói là trèo qua cửa sổ vào nhà à? Tôi đã bảo rồi, chung cư cũ kỹ thế này
hệ thống an ninh lỏng lẻo lắm, làm sao mà đảm bảo được."
"Núp rình lâu như vậy, lại còn chọn nhà một cô gái trẻ sống một mình, tôi xem
chừng không hẳn là trộm đâu!"
"Ôi chao, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ…"
Xe của Biệt Chi đỗ cách đó không xa, cô tiến lại gần, chào hỏi một bà cụ họ
Trương ở tầng trên nhà cô.
"Dì Trương, chào dì ạ."
Bà cụ tóc bạc phơ đang cười nói rôm rả giữa đám đông quay đầu lại: "Ồ, Tiểu
Biệt Chi đấy à, đi làm à cháu?"
"Vâng ạ."
"Mọi người nhìn đứa trẻ này xem, tôi đã bảo cháu nó gọi tôi là bà mà nó cứ bảo
trông tôi trẻ trung, không giống bà…"
Khu chung cư cũ này chỉ có 5 tầng và không có thang máy.
Dạo ấy Biệt Chi mới chuyển đến, bắt gặp cảnh bà cụ tay xách nách mang leo
từng bậc thang mà hơi thở cứ phập phồng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cô động
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!