Bạn gái của Kỳ Diệc Dương rõ ràng là mang theo một bụng tức bước xuống
khỏi lầu hai.
Đôi giày cao gót gõ xuống sàn nhà vang lên tiếng "cạch cạch" giòn giã, Lâm
Xảo Vy nhíu mày nhăn mặt, lúc đi vòng qua tủ kính trưng bày ở trung tâm quán
bar còn liếc mắt nhìn vào trong tủ, sau đó mới dẫm lên dòng sông sao băng lấp
lánh dưới bậc thang thủy tinh, đi về phía vị trí trung tâm trên khu vực ghế sofa.
Lúc chỉ còn cách vài bước, cô ta sà vào lòng Kỳ Diệc Dương đang dang rộng
vòng tay, vẻ mặt ấm ức nói: "Bạn anh bắt nạt em!"
Âm nhạc trong quán bar sôi động, một nhóm người trên ghế sofa da nhìn nhau,
cả bàn cùng cười thầm.
Kỳ Diệc Dương cũng cười, anh ta xoa đầu Lâm Xảo Vy: "Anh đã nói là cậu ấy
không thích kiểu của em mà em không tin, cứ phải đi thử rồi mới biết."
An ủi xong cô bạn gái nhỏ, Kỳ Diệc Dương lắc ly rượu, ra hiệu với những
người đang xem náo nhiệt bên cạnh: "Ai thua cuộc vừa rồi thì tự giác phạt rượu
nhé."
Có mấy người nhún vai, chấp nhận nâng ly.
Lâm Triết là người chiến thắng, ung dung tự tại, khinh thường sự hiểu biết nông
cạn của họ về Canh Dã: "Mọi người đều bị mù mắt rồi. Nếu cậu ấy dễ bị quyến
rũ như vậy thì cái tên Kinh Thước này đâu có tồn tại được đến hôm nay?"
"Ý anh là gì?" Cô gái ngồi bên cạnh liếc nhìn Lâm Xảo Vy với vẻ đầy khinh
thường, nghe Lâm Triết nói xong, cô ấy tò mò quay lại, "Tên quán bar này có gì
đặc biệt à?"
Men rượu xâm chiếm ý thức, Lâm Triết định nói gì đó nhưng đột nhiên khựng
lại, vội lắc đầu: "Không thể nói được."
"Còn có thể là gì nữa."
Kỳ Diệc Dương đang ôm Lâm Xảo Vy an ủi quay sang tiếp lời: "Tất nhiên là có
liên quan đến cô bạn gái cũ đã bỏ rơi cậu ấy, người con gái mà cậu ấy vẫn luôn
nhớ thương."
Lâm Triết lườm Kỳ Diệc Dương. Những người ngồi bên trong bàn tối nay đều
là bạn bè địa phương của Kỳ Diệc Dương, cùng lắm là chỉ nghe phong thanh về
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!