Lúc Liệu Diệp đang lật xem thực đơn bên cạnh, Biệt Chi mới nhìn thấy tin nhắn
WeChat mà Mao Đại Ninh gửi đến.
[Bóng Lông]: Chi Chi Chi, cô vẫn còn ở trường học chứ??
Biệt Chi liếc nhìn đồng hồ, tin nhắn được gửi cách đây 7 phút.
Cô có hơi nghi ngờ, năm hai đại học mới bắt đầu, chưa chính thức khai giảng,
thế nên Mao Đại Ninh và một vài cố vấn học tập lớp trên tối nay rảnh rỗi lại hẹn
nhau đến quán bar quen thuộc của họ để "nằm vùng". Gần 10 giờ tối là thời
điểm quán bar đang náo nhiệt, đáng ra đối phương không nên có thời gian để
tán gẫu với cô.
Biệt Chi suy nghĩ mãi không ra, bèn trả lời "Có", rồi gửi vị trí cho đối phương.
Cô vừa gửi xong.
"Bốn người rồi." Liệu Diệp ngồi bên cạnh bất ngờ nói một câu.
"Cái gì?"
Biệt Chi ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.
Liệu Diệp lắc lắc cây bút đang gõ vào thực đơn, chỉ về phía cột đèn đường cách
đó không xa: "Mới một cuộc điện thoại thôi mà đã có bốn người đến tán tỉnh
rồi."
"…"
Biệt Chi nhìn theo hướng đầu bút.
Người thanh niên mặc áo hoodie màu xám vẫn đứng dưới cột đèn, bên cạnh quả
nhiên có một cô gái thấp hơn anh nửa cái đầu.
Thấy chàng trai hơi nhíu mày, dáng vẻ lười quan tâm nhưng như bị thứ gì đó
trói buộc, Biệt Chi hơi muốn cười. Xem ra chiếc áo hoodie thực sự có thể che
giấu bản chất. Một người hoang dã khó thuần phục như thế mà chỉ cần mặc lên
mình chiếc áo hoodie là lại toát ra vẻ dễ gần.
Chỉ là vài giây sau, ánh mắt Biệt Chi chợt lóe lên, nụ cười ẩn chứa trong đó tan
biến.
"Trời ơi," Liệu Diệp càng ngạc nhiên hơn, "Sao lại thành công thật vậy??"
Dưới ánh đèn đường, người thanh niên vừa cúp điện thoại đang quay người lại.
Anh lười biếng nghiêng đầu, đuôi mắt cũng rũ xuống, chân dài nhấc lên định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!