Chương 9: (Vô Đề)

Trong làn không khí ngọt ngào của đầu hạ, gió đêm khẽ lay động xào xạc vang lên như tiếng thì thầm, chậm rãi khuấy động hương rượu trái cây lan tỏa. Ngoài hành lang hẹp trải đá xanh, ánh sáng tối màu lấp lánh tựa như dòng nước đang ùa tới.

Ánh trăng nhàn nhạt như tơ lụa, nơi góc phố không xa có một chiếc Audi trông bình thường đang đỗ lặng lẽ.

Động cơ đã tắt. Phó Tuyết Lê ánh mắt mơ màng, hai má ửng đỏ vì men say. Cô nằm nghiêng trong ghế xe, váy lụa dây rút trượt xuống để lộ đường cong ngực mờ mờ gợi cảm, ánh mắt vô thức mang nét quyến rũ mê hoặc. Mái tóc thơm dịu, hững hờ như một sự mời gọi không lời.

Ngón tay khẽ lướt qua đôi môi, chậm rãi mà dịu dàng, tựa như một cái ***** đầy ẩn ý.

Dưới cơn mê man nửa tỉnh nửa mê, ý thức của cô như thoát ly khỏi thân thể. Cô nhắm mắt lại, biết rõ bản thân sắp ngủ thiếp đi nhưng cũng chẳng buồn để tâm đến người bên cạnh là ai.

Mấy ngày gần đây cô ngủ không ngon, cơn mệt mỏi dồn nén cùng men rượu trộn lẫn khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào cơn buồn ngủ uể oải ấy mãi.

Cảm giác mơ hồ cứ thế kéo dài, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu. Khi ý thức dần quay trở lại, đầu óc Phó Tuyết Lê choáng váng, nhưng cô lại mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Hai tay cô bị vặn chéo lại, xoắn chặt, hoàn toàn không thể giãy ra.

Có chút đau.

Tư thế kỳ cục ấy cứ kéo dài một lúc lâu.

Rồi cô đột nhiên bừng tỉnh—

Cô bị còng lại rồi?!

Cảm giác lạnh buốt của kim loại áp sát vào da thịt, ánh bạc lấp lánh như phản chiếu ánh sáng băng giá. Đây không phải đạo cụ tình thú gì hết mà là còng tay thật!

Cô giơ cổ tay bị trói chặt lên nhìn kỹ một lần nữa, não lập tức như nổ tung.

Đ* má???!!!

Cái quái gì thế này???!!!

Trong bóng tối mịt mù, bên cạnh không một bóng người, cũng chẳng biết Hứa Tinh Thuần đã đi đâu mà lại để cô một mình ngồi ở ghế phụ, hơn nữa còn bị còng tay. Cảm giác hoảng hốt khiến Phó Tuyết Lê tỉnh táo ngay tức khắc. Cô vùng vẫy, mồ hôi nhễ nhại trên trán, lúc này mới phát hiện cửa xe không đóng chặt. Một cú đá mạnh khiến chiếc giày cao gót bay mất.

Ngay khi chân chạm đất, cô quay lại và bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Hứa Tinh Thuần. Trong màn đêm đen đặc, ánh sáng mờ nhạt, anh đang ngồi trên băng ghế không xa, nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, cánh môi hồng nhạt, khuôn mặt lại vô cùng trầm lặng.

Hai người nhìn nhau một lúc, cô thở phào nhẹ nhõm rồi vô thức lùi lại một chút. Trong lòng bối rối cũng không biết phải nói gì lúc này, những lời tức giận hay chất vấn đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề rời đi.

Trong đêm tối pha trộn ánh đèn neon mờ ảo, gương mặt của Hứa Tinh Thuần hiền hòa nhưng ánh mắt mang vẻ bệnh tật, tựa như ngọn lửa âm ỉ, lặng lẽ cháy trong bóng tối. Người thường khi nhìn thấy sẽ cảm thấy ngột ngạt, nên anh chỉ để lộ ra cho cô nhìn thấy khi không có ai bên cạnh.

Phó Tuyết Lê buông xuôi không cố gắng vùng vẫy nữa, cảm giác trong lòng cô lúc này rất khó tả.

Ánh mắt và biểu cảm hiện giờ của Hứa Tinh Thuần cô quá đỗi quen thuộc.

Quen đến mức chỉ cần nghĩ đến là trong lòng cô lại thắt lại và không dám cử động.

Cô nhìn anh đứng dậy.

Bước từng bước tiến lại gần mình.

"Tại sao anh lại còng tay em?"

Hứa Tinh Thuần quỳ xuống nắm lấy bắp chân trần của cô. Tay kia siết chặt cổ chân cô, một chân quỳ trên nền đất.

Anh rõ ràng là người sạch sẽ đến mức ám ảnh, nhưng lúc này lại không ngần ngại chút nào với sự dơ bẩn mà nhẹ nhàng giúp cô mang lại chiếc giày cao gót bị vứt bên cạnh, động tác vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, thậm chí có hơi quá cầu kỳ.

Đầu ngón tay anh lạnh như vừa được ngâm trong đá vụn, lướt nhẹ từ cổ chân đến mu bàn chân, rồi qua lớp kim tuyến và hạt sáng trên bề mặt giày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!