Hiện trường nhiều đạo cụ bị một con chó làm đổ ngổn ngang.
Những giọt mồ hôi rơi trên mi mắt như thể ướt sũng. Phó Tuyết Lê né sang một bên, lúc sau cô mới cảm thấy đôi chân mềm nhũn, hơi bực mình, lại còn có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất cho khuất mặt. Mắt cô không dám liếc sang bên cạnh, cũng không dám nhìn người bên cạnh.
Hứa Tinh Thuần vẫn đứng đó.
Lúc nãy khi cô được che chắn phía sau thật ra đã lén nhìn anh.
Hứa Tinh Thuần không mặc bộ đồng phục công việc hôm trước mà là bộ cảnh phục do đoàn phim phát, để lộ rõ yết hầu, làn da trắng sáng nổi bật giữa đám đông.
Gương mặt rất đẹp nhưng biểu cảm lại đầy sát khí, có một nét cuốn hút như được ghi lại qua ống kính của máy quay phim, so với trong ký ức còn thêm vài phần trưởng thành và nam tính.
Con chó lớn bên kia đang bị la mắng, nó lừ đừ nằm xuống đất, khi nghe thấy tiếng động liền hé mắt liếc nhìn Phó Tuyết Lê rồi vẫy đuôi vài cái.
Đám đông dần được giải tán, không khí căng thẳng cũng bắt đầu dịu lại. Giang Chi Hành tiến đến nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Phó Tuyết Lê, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm. "Không sao chứ? Qua bên kia nghỉ một lát đi."
Khi bị một đám người bao vây dẫn đi về phía trước, cô theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hứa Tinh Thuần.
Nhưng cô nhận ra không biết từ lúc nào anh đã quay người rời đi rồi.
Cô dừng bước, theo bản năng muốn tìm kiếm bóng dáng đó. Mãi đến khi có người vỗ nhẹ vào vai thì Phó Tuyết Lê mới tỉnh táo lại.
Cả một buổi chiều Phó Tuyết Lê cũng không gặp lại Hứa Tinh Thuần. Khi quay phim, cô liên tục liếc nhìn xung quanh, tâm trí không tập trung, không thể nhập vai nên bị phó đạo diễn hô cắt cảnh nhiều lần. Diễn viên đóng chung với cô cũng bắt đầu có vẻ khó chịu.
Cảnh khóc này được quay ở sân vận động, Phó Tuyết Lê chạy chân trần trên mặt đất, làn da trắng nõn bị cọ xát thô ráp. Da cô vốn đã nhạy cảm nên lúc này nhìn thấy rõ vết trầy xước.
Sau đó cô thật sự cảm thấy đau, cắn môi cố chịu, nước mắt cứ thế chảy ra càng ngày càng nhiều, tiếng khóc cũng càng lúc càng nặng nề.
Ở cách đó không xa…
Một đám đàn ông đứng xem, ai nấy đều bàn tán: "Wow, mỹ nhân khóc lên thật là thương cảm làm sao, đến cả tôi nhìn cũng không nỡ, cuộc đời này không đáng, cuộc đời này không đáng."
"Cậu lúc nào học được cả thành ngữ vậy?"
Một người lấy ra điếu thuốc đưa cho Hứa Tinh Thuần vốn đang im lặng đứng bên cạnh.
Anh cúi đầu nghịch bật lửa, chơi đùa một cách vô thức. Miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc, anh ngẩng cằm lên ra hiệu mình vẫn còn đang hút.
Người kia đùa bâng quơ tỏ vẻ hào hứng hỏi: "Này, đội trưởng Hứa, hồi nãy phản ứng của anh nhanh thật đấy."
Hứa Tinh Thuần xắn tay áo lên đến khuỷu tay, dáng vẻ hút thuốc rất tự nhiên và thoải mái. Anh gật đầu một cái, mắt nhìn về chỗ đang quay phim bên kia rồi nói bằng chất giọng trầm nhẹ: "Gọi hậu cần mang mấy cái hộp cứu thương tới đi."
Dù có khá nhiều sự cố nhỏ xảy ra, nhưng việc quay phim vẫn được hoàn thành khá suôn sẻ.
Đoàn phim đã đặt mấy phòng riêng tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Thân Thành để tổ chức tiệc liên hoan mừng khai máy phim "Hừng Đông". Những người có mặt ngoài bên sản xuất, vài diễn viên chính trong đoàn, đại diện nhà đầu tư, còn có cả cấp cao của Cục Tuyên giáo, đều là những người có địa vị và vai vế trong xã hội.
Quán ăn tư nhân này không nằm ở chỗ hẻo lánh mà tọa lạc trên đường Lâm Thành.
Bên cạnh đó là một con hẻm nổi tiếng. Ở đó, các tòa nhà hơi cũ kỹ, những ngôi nhà kiểu Pháp nhỏ cao thấp đan xen nhau, bên cạnh con đường hẹp có nhiều quán bar nhỏ tinh tế và kín đáo. Điều đặc biệt là nơi này tập trung nhiều địa điểm sang trọng, với phong cách và không khí đẳng cấp, là chốn tiêu xài xa xỉ mà người thường không thể gánh nổi. Khách ra vào chủ yếu là giới thượng lưu quyền quý, nên an ninh xung quanh rất nghiêm ngặt, hiếm khi để lộ thông tin khách hàng.
Đường Tâm cúi sát vào tai Phó Tuyết Lê thì thầm tiết lộ: "Nhìn kìa, ở bàn chính kia, người đi cùng Đạo diễn Ngô toàn là quan chức chính phủ đấy."
Phó Tuyết Lê gật đầu rồi đáp một tiếng "Ồ", cô chọn ăn dĩa salad trái cây. Ở vị trí chính giữa bàn là một người đàn ông trung niên hơi mập, tuy có chút phì nhiêu nhưng nhìn chung rất nhanh nhẹn, không phải kiểu người chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Bên cạnh ông ta là Cục trưởng Triệu, còn bên cạnh nữa là vài quản lý cấp cao của công ty giải trí Tinh Giải mặc vest bảnh bao.
Các món ăn ngon miệng khiến những vị đại gia trên bàn tiệc ăn uống vô cùng thoải mái, không chút kiêng dè. Phục vụ đứng bên cạnh là những người mang dòng máu lai Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Loan—đủ để tạo ra một bầu không khí đặc biệt, có chút xa hoa, có chút phóng túng.
Rượu đã uống đến vòng thứ ba, Đường Tâm khẽ chạm vào cánh tay Phó Tuyết Lê, rót một ly rượu, ra hiệu cho cô cùng vài diễn viên chính trong đoàn phim qua chúc rượu.
"Em không đi." Phó Tuyết Lê cụp mắt xuống, lấy tay chống cằm, nói một cách nhạt nhẽo rồi từ từ nhấp một ngụm rượu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!