Việc chuẩn bị cơ bản trước khi quay phim 《Hừng Đông》 đã hoàn tất. Bởi vì bộ phim có yếu tố tuyên truyền chính trị, nên nhiều hạng mục phải được phê duyệt đặc biệt. Tuy nhiên, nhờ có sự hỗ trợ từ nhiều phía, đặc biệt là được Bộ Công An chống lưng, nên rất nhiều việc đều được xử lý theo cơ chế "trường hợp đặc biệt", gần như mở "cheat mode", toàn bộ quá trình đều trơn tru và hiếm khi gặp trở ngại.
Cuối cùng khi nhận được thông báo đã giành được vai nữ chính, Đường Tâm liền dời toàn bộ lịch trình của Phó Tuyết Lê sang ít nhất hai tháng sau. Để quay tốt bộ phim này, cô thậm chí đã dành ra hai tuần để huấn luyện chuyên sâu, cho đến giữa tháng Năm, đoàn phim chính thức khai máy tại một phim trường ở Thân Thành.
Kể từ khi 《Hừng Đông》 chính thức được công bố, các diễn đàn lớn trên mạng lập tức bùng nổ. Weibo, Tieba gần như chỉ sau một đêm đều tràn ngập các cuộc thảo luận xoay quanh vấn đề tuyển vai của bộ phim. Trong đó, gây tranh cãi nhiều nhất đương nhiên là vai nữ chính.
Trước đó đã rộ lên tin đồn rằng vai nữ chính của bộ phim này sẽ do Minh Hách Kỳ đảm nhận, kết quả lại bị Phó Tuyết Lê cướp mất giữa chừng. Đúng lúc chương trình tạp kỹ trước đó được phát sóng, càng làm dấy lên thêm lời đồn trước đó rằng Phó Tuyết Lê và Minh Hách Kỳ không hòa hợp.
Weibo nóng hổi, các trang tin giải trí lớn cũng liên tục đưa tin, mỗi tuần lên top mấy lần. Fan war nhau nổ ra khắp nơi, diễn đàn tám chuyện thì liên tục khui "phốt" quá khứ đen tối, khiến dân mạng hóng hớt cũng phải hoang mang: rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Tuy nhiên, mặc cho trên mạng gió nổi mây vần thế nào, buổi chiều ngay ngày khai máy, 《Hừng Đông》 đã chính thức bấm máy cảnh *****ên. Địa điểm ghi hình là tại trụ sở Công an thành phố Thẩm Thành.
Trên xe bảo mẫu, Phó Tuyết Lê vừa nhai đồ ăn vặt trong miệng vừa lột mặt nạ dưỡng da, cô tựa lưng vào chiếc gối mềm mại, nằm nghiêng trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần xe rồi suy nghĩ miên man một lúc.
"Haizz, dạo này không hiểu sao ba ngày hai bữa lại phải vào mấy chỗ như công an. Lần trước còn là đồn khu, lần này trực tiếp đến tổng cục rồi…" Tây Tây ngồi bên cạnh mặt mày ủ rũ than vãn, vừa lẩm bẩm vừa chỉnh lại trang phục.
Tây Tây vẫn đang cằn nhằn, cô ấy nào biết trên xe còn có người đang rối rắm trong lòng hơn cô nhiều.
Xe cứ đi được một đoạn lại tắc, Phó Tuyết Lê bực dọc ném luôn cái bình giữ nhiệt trong tay: "M* nó chứ, giao thông Thẩm Thành đúng là tệ hại quá rồi! Chút xíu đường mà đi gần một tiếng rưỡi?! Cái giao thông như hạch này mà chính quyền Thẩm Thành còn mơ mộng giữ lại hàng triệu sinh viên đại học á?!"
"Giận dữ thế, cẩn thận kẻo tức đến phát bệnh tim đấy." Những người còn lại trên xe đã quá quen với tính khí nóng nảy của cô.
Nói cũng lạ, sau chửi xong một trận thì phía trước đột nhiên thông thoáng lạ thường. Qua cầu Thượng Hải, rẽ trái, nhập vào dòng xe cộ, đoàn xe của đoàn làm phim đi thêm khoảng mười phút nữa thì đến nơi.
Trước cổng chính treo biển "Người không phận sự miễn vào". Có người xuống xe trao đổi với bảo vệ, cánh cổng sắt từ từ mở ra. Xe từ từ lăn bánh vào trong, hai bên đường rợp bóng cây, tán lá sum suê. Trời hôm nay nắng đẹp, nhưng ánh sáng chỉ len lỏi được chút ít qua từng kẽ lá.
Quả là cảnh tượng hoành tráng…
"Cuối tuần thế này mà còn làm phiền mọi người, thật ngại quá." Đạo diễn Ngô dẫn theo một đoàn người bước xuống xe, anh ta chủ động bắt tay với một người nhìn qua đã biết là lãnh đạo.
Cục trưởng Triệu xua tay cười nói: "Không phiền, không phiền. Đây là nhiệm vụ do tổng cục phân công xuống, chúng tôi tất nhiên phải coi trọng rồi."
Hai người vừa cười vừa hàn huyên thêm vài câu.
Quen với cảnh đi đến đâu cũng có fan và người qua đường vây quanh, hoặc bị paparazzi rình rập, Phó Tuyết Lê cảm thấy không khỏi ngạc nhiên khi giờ đây một đoàn người đông đúc tiến vào trong một cách nghiêm trang và yên tĩnh như vậy. Cô lặng lẽ đi phía sau đoàn, lướt qua bức tượng trắng, đúng lúc bắt gặp một tấm gương soi toàn thân nên liếc nhìn bộ cảnh phục trên người mình.
Thật là buồn cười…
Cô không ngờ có một ngày mình lại mặc cảnh phục đường hoàng bước đi trong cục công an như thế này.
Nhân viên đang trao đổi qua lại, địa điểm quay phim cũng dần được chuẩn bị. Cục trưởng Triệu vỗ vai đạo diễn Ngô rồi giới thiệu: "Lần này chúng tôi đặc biệt tuyển chọn những người trẻ xuất sắc, có thể phối hợp với các anh. Có gì cần cứ trực tiếp nói."
Giọng ông ấy hơi phấn khích lại thêm chút tự hào: "Những chàng trai này ai cũng có ngoại hình rất ưa nhìn, đều được chọn từ các đồn công an trong quận."
"Không chỉ là ưa nhìn thôi đâu." Đạo diễn Ngô cười tươi, rất hợp ý mà đáp: "Cục trưởng xem phía sau tôi đi, toàn là những ngôi sao hàng đầu hiện nay, nhưng mấy cậu thanh niên của cục trưởng so với họ cũng không kém phần đâu!"
Mọi người xung quanh đồng thanh tán thưởng.
Những lời khách sáo đầy chân tình này khiến Cục trưởng Triệu cười ha hả, từng thớ thịt trên mặt cũng rung lên theo chiều ngang. Gương mặt ông ấy ánh lên vẻ đắc ý, còn Phó Tuyết Lê chỉ lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng.
Nụ cười gượng gạo của cô gần như đông cứng lại, đứng nép bên rìa đám đông. Thời gian chờ đợi kéo dài vô tận, sự nhàm chán khiến ánh mắt cô bắt đầu vô thức lướt quanh.
Ánh mắt cô lướt đến chàng trai trẻ với dáng vẻ cao ráo và đầy tự tin ở phía đối diện. Và như một sự trùng hợp kỳ lạ, ánh mắt của họ vô tình chạm nhau. Đối phương giật mình, sắc đỏ nhanh chóng lan trên gương mặt của cậu ta, không biết là vì bối rối hay vì điều gì khác.
Biết có không ít người đang lén nhìn mình, nhưng Phó Tuyết Lê chẳng quan tâm, cô vẫn thản nhiên quét mắt khắp nơi. Sau khi quan sát một vòng, ánh mắt của cô nheo mắt lại và dừng ánh nhìn ở một chỗ cố định.
Một người trông rất giống Hứa Tinh Thuần, giữa không gian rộng lớn dưới ánh sáng ban ngày, người đó lại đứng một cách đặc biệt điềm tĩnh và tập trung. Yên lặng giữa mọi thứ, nửa gương mặt bị che khuất chỉ lộ ra một phần đường nét mơ hồ. Áo sơ mi màu nhạt được sơ vin gọn gàng vào quần dài đen, tay buông thõng tự nhiên, làn da có chút trắng hơn bình thường.
Phó Tuyết Lê lại dụi mắt thêm lần nữa, lúc này cô mới phát hiện…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!