Từ nhỏ đến lớn, Phó Thành Lân với tư cách là đại thiếu gia nhà họ Phó, trong mắt Phó Tuyết Lê, luôn là một người vô cùng khôn khéo và lợi hại, là người theo chủ nghĩa vị kỷ, tuyệt đối không chịu để bản thân thiệt thòi dù chỉ một chút. Chẳng qua nhà họ Phó là gia tộc danh giá, anh là người kế thừa, quả thật đứng ở nơi cao quá nên cũng thấy lạnh lẽo.
Bỗng dưng cảm thấy có chút buồn bã. Mà chẳng rõ cảm xúc ấy bắt nguồn từ đâu. Cô quay người định rời đi, nhưng Phó Thành Lân lại gọi cô từ phía sau: "Phó Tuyết Lê."
"Dạ?"
Phó Thành Lân hiếm khi thở dài một hơi, "Còn em thì sao, em với cái người tên là… Hứa Tinh Thuần, hai người là thật à?"
"Nếu không thì sao, em đâu có giống anh." Nghe anh nói vậy Phó Tuyết Lê không khỏi nổi giận. Dù biết lúc này không nên nói nhưng cô vẫn buột miệng thêm một câu: "Anh, vừa nãy em định nói nhưng chưa nói. Tuy em không biết vì sao anh lại để bản thân sa sút đến mức này, nhưng em cảm thấy, thứ nhất anh không kiên trì, thứ hai anh không đủ trưởng thành. Chị Tiểu Vân nhìn anh mà chẳng thấy được chút hy vọng nào nên rời đi là điều tất yếu thôi. Trương Ái Linh nói rồi, từ bỏ một người chỉ cần hai thứ:
người mới và thời gian. Anh cũng nên buông tay sớm đi, cuộc sống còn phải hướng về phía trước. Dù sao cũng là anh đối xử cặn bã với người ta trước."
Phó Thành Lân nghe mà buồn cười, cảm giác u uất trong lòng cũng vơi đi chút ít. Anh làm bộ khoa trương đưa tay lên tai, "Gì cơ, Phó Tuyết Lê, em nói to lên chút nữa xem nào, Trương Ái Linh nói cái gì? Em gái anh từ khi nào lại trở thành người văn nghệ thế này?"
Phó Tuyết Lê hét lên: "Anh không chịu đọc sách thì thôi, còn không cho người ta làm người có học vấn à? Cút đi!"
Phó Thành Lân lập tức quét sạch vẻ thất hồn lạc phách vừa rồi, nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: "Em lấy đâu ra tự tin vậy? Chúng ta chẳng khác gì kẻ tám lạng người nửa cân — anh là tra nam, thế em là cái gì?"
Vốn định phản bác, nhưng vừa nghĩ đến Hứa Tinh Thuần, Phó Tuyết Lê lập tức mất hết khí thế.
Thật ra những gì Phó Thành Lân nói cũng không sai, phong cách hành xử của hai anh em họ chẳng khác nhau là mấy, chẳng phải đều như vậy sao. Điểm khác biệt duy nhất là Phó Tuyết Lê may mắn hơn một chút.
Cô quay người bước lên bậc thềm vào nhà, người ra mở cửa là dì Tề. Thấy là cô, dì ngạc nhiên đến mức mừng rỡ: "Lê Lê, sao con về mà không báo trước với dì một tiếng thế?"
"Dạ…"
"Anh con đâu rồi, thằng bé không về cùng con à?" Dì Tề ngó ra phía sau.
Phó Tuyết Lê uể oải đáp: "Ở bên ngoài ạ." Cô ném đôi dép ra, thay xong dép đi trong nhà. Trong tivi đang phát kinh kịch. Cô chuẩn bị lên lầu thì bị dì Tề gọi lại: "À đúng rồi, sáng nay dì dọn phòng chứa đồ, thấy một cái thùng giấy màu vàng của con. Sau khi mở ra xem thử, hình như toàn là đồ của con."
Phó Tuyết Lê vịn tay vào lan can, bước chân khựng lại: "Cái thùng đó ở đâu ạ?"
"Vẫn còn ở đó, dì để lên kệ cho con rồi."
Dì Tề vừa nói vậy, cô liền lờ mờ đoán ra đó là gì.
Cô khiêng thùng giấy từ phòng chứa đồ vào phòng ngủ, thùng đồ khá nặng khiến Phó Tuyết Lê toát cả mồ hôi. Cô bắt đầu tháo băng keo và mở nắp hộp. Bên trên cùng là vài cuốn sách bìa màu sắc sặc sỡ, cô cầm lên nhìn kỹ liền phát hiện đó là mấy quyển tạp chí hồi cấp ba cô đặc biệt thích nên lén đọc trong giờ học.
Tiếp tục lật xuống bên dưới, còn có rất nhiều ảnh bao gồm ảnh tốt nghiệp, ảnh chụp vào mỗi dịp sinh nhật qua từng năm.
Có vài người trong đó, cô thậm chí đã gần như không nhớ nổi là ai.
Cô tiện tay cầm lên một tấm ảnh, ánh sáng trong ảnh khá mờ tối. Đưa lại gần nhìn kỹ mới nhận ra đó là Hứa Tinh Thuần.
Có lẽ là bức cô lén chụp rồi đem đi rửa ảnh tạm thời, các góc ảnh đã bắt đầu mờ nhòe.
Anh đứng một mình bên bờ sông, chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét. Xa rời đám đông, dáng vẻ của anh lại toát ra vẻ trưởng thành và cô đơn vượt xa độ tuổi thực của mình.
Không thể tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện xưa.
Phó Tuyết Lê lấy lại tinh thần, cô tiếp tục lục xem những món linh tinh còn lại trong thùng.
Bỗng nhiên một chiếc hộp đen nhỏ nằm ở góc hộp thu hút sự chú ý của cô.
Phó Tuyết Lê khẽ động tâm, cầm chiếc hộp lên quan sát. Đây là thứ Hứa Tinh Thuần nhờ người đưa cho cô sau khi chia tay sao? Cô chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ…
Chỉ là lúc đó cô hoàn toàn không buồn xem. Khi Hứa Tinh Thuần rời đi, cô thấy tất cả những thứ liên quan đến anh đều chướng mắt, nên liền gom hết lại cất đi. Ban đầu định vứt hết nhưng cuối cùng lại không đủ tàn nhẫn. Sau cùng chúng cứ như thế bị bỏ quên suốt từng ấy năm.
Cô kéo ngăn nhỏ trên chiếc hộp ra, bên trong nằm yên một phong thư. Bì thư màu trắng đơn giản không có gì đặc biệt. Cô dùng tay bóp nhẹ… rất mỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!