Chương 51: (Vô Đề)

Sáng hôm sau Hứa Tinh Thuần bị cuộc gọi từ đồn cảnh sát đánh thức từ rất sớm. Anh rời đi mà không làm phiền Phó Tuyết Lê, lặng lẽ rời khỏi nhà.

Khi cô tỉnh dậy bên gối đã không còn ai, ngay cả hơi ấm cũng đã tan biến. Nằm trên giường một lúc, cô cảm thấy có chút trống trải, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào một góc nào đó trong phòng.

Sau khi tỉnh dậy cô gọi điện cho Hứa Tinh Thuần. Nhưng anh không bắt máy, có lẽ là đang bận nên cô cũng không gọi lại nữa.

"Đang làm gì vậy?"

"Em đang tập luyện cho tiết mục."

"Em rất bận à?"

Trong lúc nói chuyện, có một thực tập sinh cùng công ty đẩy cửa phòng tập nhảy bước vào.

Cô bé kia ngay từ cái nhìn *****ên đã thấy Phó Tuyết Lê, ban đầu có chút ngạc nhiên, rồi lại không biết nên vào hay nên đi. Do dự một lúc, cô lịch sự chào hỏi cô ấy. Thấy Phó Tuyết Lê đang nói điện thoại, cô ấy nhẹ nhàng đứng sát cửa nói nhỏ: "Tiền bối, em đến tìm một thứ."

Phó Tuyết Lê đáp một tiếng "ừm", liếc cô bé một cái, ra hiệu cho cô ấy vào thẳng. Rồi cô tiếp tục tập trung nói chuyện với Hứa Tinh Thuần: "Em không bận lắm, vũ đạo cũng gần như học được rồi, tập thêm vài lần nữa là được, còn anh thì sao?"

"Anh làm sao?"

"Hôm nay anh đi từ mấy giờ, sao đi sớm vậy?"

"Có đồng nghiệp bị thương, đang phẫu thuật ở bệnh viện, nên anh đến thăm anh ấy."

"Nặng không?"

"Vẫn ổn." Anh dường như không muốn nói về chuyện này nên chỉ trả lời qua loa.

Cô bé thực tập sinh nhanh chóng tìm được thứ mình để quên, rồi đi ngang qua bên cạnh Phó Tuyết Lê. Cô không dám nán lại lâu, bước chân vội vã nhưng dường như thoáng nghe thấy những câu kiểu như "Em nhớ anh" hoặc tương tự.

Thật là sến súa…

Cô bé ra khỏi cửa mới dám thở dài. Dựa vào biểu cảm của Phó Tuyết Lê lúc nãy, cô không khỏi đoán chừng đầu dây bên kia có thể chính là bạn trai bí mật ngoài giới showbiz mà cô mới công khai rầm rộ vài ngày trước.

Hóa ra ngôi sao nổi tiếng khi yêu cũng chẳng khác gì người bình thường…

Nói chuyện thêm một lúc, Phó Tuyết Lê bỗng thấy lạ, "Đúng rồi, anh không phải làm việc à, sao lại có thời gian gọi điện cho em vậy?."

"Đang họp." Hứa Tinh Thuần trả lời ngắn gọn.

"Đang họp mà lại gọi điện cho em làm gì?"

"Muốn nghe giọng của em thôi."

"….." Câu nói đó làm trái tim Phó Tuyết Lê tan chảy. Cô nhỏ giọng nói, "Hứa Tinh Thuần, ai cho anh cái quyền nói mấy câu tán gái như thế hả? Mấy năm nay anh có làm gì sai với em không đấy?"

Mã Huyên Nhụy ngồi trên dãy ghế dài ở hành lang.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhiệt độ vẫn chưa ấm lên nhưng ánh nắng lại có chút gay gắt, vừa vặn chiếu xuống đôi chân cô.

Đây là góc rẽ gần phòng họp chuyên án trên tầng hai. Cô lặng lẽ nhìn Hứa Tinh Thuần đứng bên cửa sổ, một tay chống lên bức tường cạnh đó, anh đang gọi điện thoại.

Thời gian có hơi hơi lâu.

Mã Huyên Nhuỵ không khỏi thầm nghĩ, anh ấy kiên nhẫn vậy là đang nói gì nhỉ? Hơn nữa đầu dây bên kia là ai?

Cô cúi đầu nghĩ, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa tiến lại gần, một bóng người đi qua trước mặt cô.

"Hứa Tinh Thuần…" Mã Huyên Nhuỵ đứng dậy khỏi ghế, gọi anh bằng giọng rất nhỏ. Tay cô cắm trong túi áo khoác, đầu ngón tay chạm vào ***** cứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!