"Trời ạ, không phải chứ."
Có người khẽ cảm thán.
Tỉnh táo lại mới nhận ra một anh chàng đẹp trai trong đội cảnh sát vũ trang đang đứng bên cạnh. Người đó có biệt danh là Laughing, anh ta cười, liếc mắt nhìn rồi tùy tiện nói: "Không giống phong cách của các cậu nhỉ, cũng xem mấy thứ này à?"
Dường như không nghe thấy lời trêu chọc, Hứa Tinh Thuần chống tay lên mép bàn làm việc, cúi đầu nhẹ, kiên nhẫn nhìn màn hình phát trực tiếp.
Hiện trường cũng rơi vào một mớ hỗn loạn.
Người dẫn chương trình muốn lên tiếng để xoa dịu tình hình, nhưng phát hiện ra mình hoàn toàn không thể chen vào.
Dưới ánh sáng rực rỡ, đôi mắt Phó Tuyết Lê ướt át nhìn vô cùng dịu dàng.
Cô cười khổ rồi thở dài: "Sau này lớn hơn một chút, tôi vẫn chẳng trưởng thành hơn là bao, vẫn tùy ý làm theo ý mình và rất ích kỷ. Nói ra thì chúng tôi cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng tôi thật tệ, đã làm nhiều chuyện tổn thương anh ấy."
"Tôi nhớ đôi mắt anh ấy có màu rất nhạt, hồi còn trẻ, lúc nào cũng lặng lẽ nhìn tôi từ phía sau, một trái tim hoàn toàn dành cho tôi."
Giống như đang kể lại, cũng giống như đang tự nói với chính mình.
Những ký ức ngày xưa, đến giờ vẫn hiện rõ mồn một.
Cho đến bây giờ khi nhớ lại, cô mới nhận ra tình yêu của Hứa Tinh Thuần dành cho cô từng thấp kém đến mức nào, khiến cô không khỏi cảm thấy áy náy.
Trước khi Phó Tuyết Lê nói ra những lời này, cô vẫn còn chút do dự. Nhưng đến giờ cô lại cảm thấy mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.
"Rõ ràng tôi không chịu được khổ, vậy mà lại để anh ấy chịu bao nhiêu đau đớn. Bạn bè xung quanh nói tôi chẳng biết thương người, tôi chưa bao giờ phủ nhận, vì tôi cũng biết bản thân mình là người như thế nào. Thực ra tôi biết mình đã làm tổn thương anh ấy, có một khoảng thời gian dài tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều lần. Phó Tuyết Lê với đầy rẫy những thói xấu, luôn ích kỷ nhưng lại may mắn.
Vì sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, cuối cùng cô vẫn tìm lại được anh ấy".
"Nhưng tôi không thể đưa anh ấy đến trước mặt mọi người. Anh ấy đã rất khó khăn mới có thể quay lại cuộc sống của tôi, hy vọng mọi người có thể để tôi giữ lại chút không gian riêng tư."
"Cuối cùng, tôi muốn nói một lời xin lỗi. Có lẽ phần lớn mọi người ở đây sẽ nghĩ tôi điên rồi, nhưng thực tế là tôi không thể kiểm soát được tình cảm của mình nữa."
"Tôi không thể quá tham lam. Tôi và anh ấy không cần bất kỳ lời chúc phúc nào từ người khác. Vậy nên mong rằng sau hôm nay, mọi người đừng đem chuyện tình cảm của tôi ra để bàn tán nữa."
Cô hít sâu một hơi, nhìn vào chiếc máy quay gần nhất rồi chậm rãi nói: "Câu cuối cùng này, tôi muốn nói cho anh ấy nghe".
"Em biết chắc rằng sau này anh sẽ xem được đoạn video này."
Phó Tuyết Lê chớp nhẹ hàng mi, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn nhịp rồi bình thản nói: "Anh có biết không, thực ra em rất yêu anh, cũng rất sợ mất anh."
Câu nói này vừa thốt ra, cả khán phòng lập tức im lặng như tờ.
Nếu lúc này máy quay lia đến đôi tay của Phó Tuyết Lê, chắc chắn sẽ thấy các ngón tay cô siết chặt lại, căng thẳng đến mức dùng hết sức lực. Trên gương mặt cô, từng biểu cảm đều chân thật đến mức không thể giả vờ.
Mọi thứ đã bị phơi bày… một cách hoàn toàn…
Phơi bày rồi.
Cô đã phơi bày toàn bộ cuộc sống riêng tư của mình, những điều cô luôn muốn nói nhưng lại trốn tránh, không dám đối mặt, trước tất cả mọi người mà không giữ lại chút gì.
Phần lớn mọi người đều im lặng hồi lâu.
"Haiz… Thật sự khâm phục Phó Tuyết Lê, cô ấy chân thành và dám nói ra tất cả." Chàng trai xem livestream cùng Hứa Tinh Thuần có chút cảm thán. Nói xong, cậu ta bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ. Cậu giơ tay lên, vẫy trước mặt Hứa Tinh Thuần: "Thuần ca, anh nghĩ gì thế? Nhìn chăm chú quá vậy?"
Hứa Tinh Thuần hoàn hồn lại. Anh không nói gì mà chỉ đứng dậy và định bước ra ngoài.
"Đợi đã." Chàng trai đuổi theo Hứa Tinh Thuần rồi cẩn thận nói: "Thuần ca, anh vẫn đang cầm điện thoại của em đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!