Chương 42: (Vô Đề)

Phó Tuyết Lê ngẩng đầu nghiêng sang một bên nhìn Hứa Tinh Thuần, cô mỉm cười, cúi người lại, mũi chạm nhẹ, và đáp lại anh một cách rất nhẹ nhàng.

Nhưng trong đầu cô, những suy nghĩ bắt đầu lạc xa…

Không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Có vẻ cũng chẳng có khởi đầu nào phù hợp…

Họ đứng ở cửa bếp. Áo len dệt kim chẳng hề chắn gió chút nào, Phó Tuyết Lê cảm thấy một làn lạnh từ dưới chân lan lên, lạnh đến mức răng cô run lên bần bật. Cô lấy tay xoa xoa mặt mình để đầu óc tỉnh táo hơn.

Nhiều lần nuốt vào rồi lại định nói ra, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cẩn thận chọn lời, Phó Tuyết Lê thử mở lời: "Hôm nay dì của anh đã cho em xem những bức ảnh hồi nhỏ của anh."

"Ừ." Hứa Tinh Thuần dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn cô, làm bộ chăm chú lắng nghe. Dưới ánh đèn đôi lông mày sắc nét hiện rõ.

"Em cứ tưởng hồi tiểu học anh rất ngoan, được nhiều giấy khen học sinh giỏi đến nỗi tay cầm không xuể, nhưng dì anh nói, anh chưa từng mang về nhà một giấy khen nào cả."

Nói xong cô ngước mắt nhìn, liền thấy Hứa Tinh Thuần dường như đang mỉm cười.

Cô cảm thấy an lòng một chút, từ đầu mũi đến gò má đều lạnh đến đỏ lên, cô nói tiếp: "Nhưng mà thành tích cấp hai của anh rất tốt, cấp ba cũng vậy, ai ngờ hồi tiểu học anh lại là một đứa nhỏ tinh nghịch như thế."

Ánh sáng trên đầu rất dịu và mờ, Hứa Tinh Thuần khum ngón tay chạm vào đầu mũi, dựa vào cửa không động đậy, anh khẽ ho một tiếng rồi nói: "Anh không nghịch ngợm như em đâu."

Phó Tuyết Lê giả vờ không nghe thấy giọng trêu chọc trong lời anh, cô hỏi: "Anh có thể kể cho em nghe về bố anh được không?"

"Để sau nhé." Anh thu lại một chút nụ cười.

"Vậy… mẹ anh, là… khi anh tốt nghiệp đại học thì…"

Hứa Tinh Thuần nghẹn ngào, cổ họng hơi co lại, anh nói: "Ung thư giai đoạn cuối."

Những vết thương nhỏ trên ngón tay vốn không đau, giờ lại bắt đầu hơi nhói, theo đó tim cô cũng khẽ nhói lên.

Trán tựa vào xương bả vai anh, đầu cúi thấp, từng nhịp thở đều tràn ngập mùi hương quen thuộc.

Cảm giác có chút bối rối và lúng túng.

Im lặng rất lâu, Phó Tuyết Lê mới nhẹ nhàng dò hỏi rồi nói một câu: "Lúc đó… có phải vì em mà anh…"

Cô suy nghĩ một lúc, đến gần nói ra lại nuốt xuống, do dự mấy lần. Cô đổi từ "tự sát" thành "tự làm đau bản thân". Rồi lại suy nghĩ, đổi từ "tự làm đau bản thân" thành "bị tổn thương", cuối cùng mới nói ra.

Cô hơi bồn chồn rồi hỏi: "Lúc đó anh có bị tổn thương vì em không? Có nghiêm trọng lắm không?"

Hứa Tinh Thuần bị người ta ép lưng tựa vào cánh cửa, nói: "Không nghiêm trọng."

Nói dối.

Rõ ràng biết anh ấy nói dối nhưng cô vẫn không đủ can đảm để hỏi sâu thêm. Phó Tuyết Lê thừa nhận bản thân mình là kẻ nhút nhát, dù bên ngoài thể hiện một cá tính rất mạnh mẽ.

Nhưng mỗi lần chỉ dừng lại ở lời nói suông, thực ra chẳng có can đảm đối mặt với lỗi lầm mình đã gây ra, với những điều ác mình đã gieo rắc.

Bên ngoài cửa sổ ánh hoàng hoàng hôn rõ nét, con chó vàng lớn lười biếng đi qua đi lại trong sân, trong không khí thoang thoảng mùi khói bếp. Họ đứng đối diện nhau như những nhân vật chính trong phim, trải qua cả chục năm, vòng quanh rồi vẫn quay về điểm xuất phát.

Trong khung ảnh đen trắng treo trên tường, bố mẹ thời trẻ vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.

Ký ức như dòng sông vỡ đê, cũng như một vực sâu thẳm, chảy ngược về điểm khởi đầu.

Hồi nhỏ, nơi Hứa Tinh Thuần sống có một người phụ nữ bán khoai lang, chồng bà ấy tính tình hung bạo, nghiện rượu nặng. Người phụ nữ này từ nhỏ đã mất mẹ, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang khắp nơi, bị ép làm gái, cuối cùng lấy người chồng hiện tại.

Sau đó, người phụ nữ này biến mất.

Vì chồng nghiện ma túy và vay nặng lãi, nên hai người cùng nhau nhảy xuống sông tự tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!