Đã hơn 11 giờ đêm, mây đen di chuyển sang một góc để lộ ra chút ánh trăng. Những chiếc lá khô bị gió lạnh thổi rơi, lắc lư rơi lả tả, không một tiếng động chạm đất. Phó Tuyết Lê chẳng hề buồn ngủ, cô nhón chân áp sát vào Hứa Tinh Thuần. Giống như một chú mèo con, cô còn ngoan ngoãn cọ cọ vào anh.
"Hứa Tinh Thuần, ngực anh nóng quá, có bị làm sao không?" Phó Tuyết Lê ngẩng đầu, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Im lặng một lúc, anh tựa người vuốt tóc cô rồi nói: "Nhịp tim không đều, nội tạng có chút lệch lạc."
"….."
Quả không hổ là người từng học y, đến nhịp tim tăng nhanh cũng nói một cách rất có văn hóa.
"Tối nay em sẽ ngủ với anh, anh vẫn chưa đồng ý với em đó." Cô lùi lại một chút, rồi lại nhắc lại một lần nữa.
"Được."
Tuyết nhẹ nhàng rơi, nhè nhẹ như sắp ngừng mà chưa ngừng hẳn. Khi nhận được câu trả lời của anh, Phó Tuyết Lê lại cúi sát về phía Hứa Tinh Thuần và hôn nhẹ lên cằm anh, chưa chờ anh phản ứng đã ngay lập tức nhảy ra, cô táo bạo trêu chọc: "Anh có biết mình rất đẹp trai không?"
"……" Anh vẫn chăm chú nhìn cô.
"Đừng lại gần, kẻo em lại hôn anh đấy." Cô vừa dọa anh cứ như thật vậy.
Hứa Tinh Thuần bước đến nắm lấy cổ tay cô rồi kiên nhẫn nói: "Bên ngoài lạnh lắm, vào trong rồi nói."
"Anh không tin em sẽ cưỡng hôn anh sao?"
"Tin."
"Hừ." Phó Tuyết Lê bĩu môi, cô nghiêng đầu nói, "Anh lúc nào cũng nhàm chán thế, em không muốn hôn nữa đâu."
Trên đường về phòng anh, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi rút từ túi ra một thứ, "Em có hai viên kẹo, lúc nãy ăn cơm thì có cậu nhóc nhà bên chạy qua cho em."
Phó Tuyết Lê mở lòng bàn tay ra, mặt hồng hồng ngại ngùng, "Chia cho anh một viên nhé."
Một viên màu đỏ, một viên màu xanh, vị dưa hấu và vị vải thiều.
Cô hỏi, "Anh thích ăn vị nào hơn?"
"Vải thiều."
Câu trả lời đó khiến cho Phó Tuyết Lê suy nghĩ một lúc, rồi cô quay đầu nhìn Hứa Tinh Thuần một cái.
Cô còn nhớ hồi trung học, có một lần Hứa Tinh Thuần đột nhiên "phát điên" trên lớp, hỏi cô có muốn cùng cậu ấy ở bên nhau không.
Ở bên nhau tức là yêu nhau.
Lúc đó cô rất sốc, trong lòng như bị bóp chặt một cái. Nhưng nhiều hơn là cảm giác bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ngừng lại vài giây rồi lạnh lùng từ chối cậu ấy.
Bởi vì lúc đó Phó Tuyết Lê là một cô nàng nổi loạn cá tính, với cô, lớp trưởng nghiêm túc từ đầu tóc đến tận chân, dù có đẹp trai cũng không thể trở thành bạn trai cô được.
Từ sau khi bị cô từ chối, Hứa Tinh Thuần rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn với cô. Ánh mắt cậu ấy chẳng bao giờ chủ động giao tiếp với cô, giờ học hay tan học đều cúi đầu làm bài tập. Nhưng nhìn thái độ thờ ơ của cậu ấy, lòng chinh phục của Phó Tuyết Lê lại lạ lùng dâng cao.
Sau đó vài ngày, giờ tan học cô đang chơi bài với một nhóm con trai phía cuối lớp, còn cậu ấy thì đang quét phía sau lớp học. Phó Tuyết Lê tranh thủ nghỉ giữa các ván bài thì nhìn thấy Hứa Tinh Thuần đang nhìn cô một cách lạnh lùng.
Cô không chịu thua liền đáp lại bằng một cái mặt cười nhếch mép trêu chọc.
Tình trạng căng thẳng khó xử này kéo dài khoảng một tuần. Một ngày nọ, khi đang học Phó Tuyết Lê quay sang nói chuyện với người khác, Hứa Tinh Thuần đã chép xong bài trên bảng và bước xuống bục giảng. Cậu dừng lại, nhíu mày, rồi dùng tay dính phấn nâng nhẹ cổ áo phông của cô sắp tuột xuống vai, che lại dây áo hở ra.
Cô đứng hình một lúc.
Giữa chốn đông người, hành động hoàn toàn là phản xạ vô thức, mà người đang nói chuyện với Phó Tuyết Lê cũng chứng kiến cảnh đó, miệng họ há hốc ra thành hình chữ O.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!