Chương 4: (Vô Đề)

Trước đây trên mạng từng thịnh hành một câu nói:

"Người xuất hiện trong giấc mơ, khi tỉnh dậy thì nên đi gặp họ."

Vốn dĩ Phó Tuyết Lê luôn cảm thấy câu nói đó rất phi chính thống, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại cứ mãi nghĩ về nó. Ý nghĩ vừa lóe lên, ngay cả cuốn tạp chí nhuốm màu thời gian trên tay cũng bị cô lật giở trong trạng thái không tập trung.

Người hợp tác chụp ảnh với cô là một tiểu sinh lưu lượng đang nổi đình nổi đám, gương mặt mang nét âm nhu theo phong cách trung tính, nên có rất nhiều fan nữ. Ngoài đời anh ta cũng hay làm bộ làm tịch, mà Phó Tuyết Lê thì không hề có hứng thú với kiểu đàn ông này, nhưng hiện nay các cô gái trẻ lại rất mê mệt.

Lúc này, cậu tiểu sinh kia đang ôm cây guitar, ngón tay còn vụng về gảy dây đàn. Gương mặt nhỏ nhắn, thậm chí còn sắc nét hơn cô, mang một vẻ dịu dàng đầy tiêu chuẩn. Tuy nhiên, lớp trang điểm trên mặt lại quá dày, dưới ánh sáng mạnh lại lộ ra chút bóng nhờn.

Phó Tuyết Lê ngồi đối diện với cậu ta trên ghế, cô không đến mức cảm thấy buồn nôn nhưng toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Cô hơi ngẩng cằm lên một chút, thuận thế quay mắt đi nơi khác.

Bên cạnh là máy phun khói CO₂ đang phì phò nhả ra làn khói trắng, ánh đèn flash trong studio nhấp nháy liên tục. Trợ lý cầm cốc nước và áo khoác đứng đợi một bên. Chuyên viên trang điểm thì đang chờ thời điểm thích hợp để lên dặm lại lớp phấn.

Nhiếp ảnh gia Jony mặc chiếc quần da cạp trễ, đang quỳ trên sàn, một tay cầm máy ảnh, tay còn lại vẫy vẫy sang hai bên ra hiệu cho cả hai người tiến lại gần nhau, rồi đùa cợt nói: "Tiểu Lê à, biểu cảm ngọt ngào chút đi, thả lỏng nào, chúng ta tìm cảm giác yêu đương chút nhé, biểu cảm của em như đang đối mặt với kẻ thù vậy đó!"

Phó Tuyết Lê mỉm cười tỏ vẻ áy náy. Vốn dĩ cô xuất thân là người mẫu, dù hôm nay không thật sự vào form nhưng khi đứng trước ống kính vẫn có thể phản xạ theo bản năng để thể hiện đúng cảm giác mà Jony muốn chụp ra.

"Tách ——"

"Tách ——"

Cô vẫn cứ thất thần…

Vẫn luôn thất thần…

Cơn mộng mị này kéo dài cho đến khi cô tập xong phần mở màn cho một chương trình thực tế, và kết thúc trước cửa đồn công an.

Mấy chuyện kia không quan trọng, điều quan trọng là cô cũng không biết mình đến đây làm gì… thậm chí còn trốn một bữa tiệc xã giao và lén lút chuồn ra ngoài một mình.

Ngay cả lời thoại mở đầu cho chương trình sắp quay cũng còn chưa thuộc hết, vậy mà vẫn rảnh rỗi để chạy đến đây.

Phải một lúc lâu sau Phó Tuyết Lê mới chợt nhớ ra mình chưa gọi cho Hứa Tinh Thuần.

Không biết hôm nay bị trúng bùa mê thuốc lú gì, sau khi mơ thấy giấc mơ kia, cảm giác muốn gặp Hứa Tinh Thuần càng lúc càng mãnh liệt.

Cô cũng chẳng rõ hôm nay anh có ở đơn vị không. Rõ ràng mới gặp anh mấy hôm trước, toà nhà quen thuộc vẫn ở ngay trong tầm mắt, vậy mà cô lại không sao bước nổi một bước.

Bác bảo vệ trong chòi gác nhỏ trước cổng đã chú ý đến Phó Tuyết Lê từ lâu, thậm chí còn mở cửa sổ gọi với ra bảo cô nếu không có việc gì thì đừng lảng vảng trước cổng đồn công an. Cô đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đen, khoác áo gió dài bọc kín người từ cổ gần đến mắt cá chân, ăn mặc thì kỳ quặc, hành vi thì lén lút, chẳng trách lại bị người ta nghi ngờ.

Đi tới đi lui thêm vài bước, Phó Tuyết Lê bước lên bậc thềm bên cạnh, vừa đếm vừa nhảy lò cò.

Đi…

Không đi.

Đi…

Vẫn là không đi.

Rốt cuộc con m* nó có đi không?!

Khỉ thật.

Thôi kệ, đến cũng đến rồi…

Cô cáu kỉnh kéo khẩu trang xuống và lục trong túi ra một thỏi son. Bên đường có một chiếc Audi trắng dường như đã đậu lâu rồi. Cô nhìn trước ngó sau, chắc chắn xung quanh không có người, rồi mới tiến đến gần, cúi người xuống, soi vào gương chiếu hậu, khẽ hé môi và cẩn thận tô lại son.

Vừa thoa xong môi dưới thì cửa kính xe bỗng từ từ hạ xuống, khuôn mặt của chủ xe bất ngờ xuất hiện khiến cô giật mình run tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!