Đêm qua tuyết rơi nhẹ không một tiếng động, đến giờ vẫn chưa dứt hẳn, tuyết mỏng trên đường bị người đi bộ và xe cộ đè qua, ướt sũng biến thành những mảng băng vụn. Phó Tuyết Lê mang đôi ủng đi tuyết, giẫm lên đó, phần trên giày đã bị thấm ướt không ít.
Xe dừng lại ở một chỗ đỗ thích hợp. Lần đầu đến thành phố Y, Phó Tuyết Lê đi theo Hứa Tinh Thuần, vừa đi vừa tò mò nhìn ngó xung quanh. Nói đây là một thành phố nhỏ thì chi bằng gọi là một thị trấn tựa núi kề sông, từ xa còn có thể trông thấy những đỉnh núi sừng sững.
Nơi đây đâu đâu cũng mang một nét cổ xưa như bị thời đại bỏ quên. Những con sư tử đá, kẹo hồ lô, khói trắng bốc thẳng lên từ ống khói. Một cậu thiếu niên đạp xe lảo đảo đi ngang qua. Tuy không phồn hoa như trung tâm thành phố, nhưng tất cả lại cách xa mọi xô bồ trần thế.
Khá giống với khí chất của Hứa Tinh Thuần — coi nhẹ tất cả, không ha. m mu. ốn điều gì.
Phó Tuyết Lê vốn dĩ đã có bệnh hàn trong *****, đang đi thì cảm giác trĩu nặng ở bụng dưới lại bắt đầu kéo đến. Cô chỉ mới ăn hai miếng xíu mại, lúc này dạ dày trống rỗng và bắt đầu âm ỉ đau.
"Chờ tôi về rồi nói." Hứa Tinh Thuần dứt khoát cúp máy.
Phó Tuyết Lê siết chặt nét mặt, chăm chú nhìn anh, giọng nói mang theo lo lắng: "Công việc của anh lại xảy ra chuyện gì rồi à?"
Anh khẽ lắc đầu, thản nhiên đáp, rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác.
"Anh còn dám gạt em, chuyện gì cũng không chịu nói." Phó Tuyết Lê vốn đã tính tình ngang bướng, lại thấy Hứa Tinh Thuần như vậy thì càng không chịu nổi. Thêm vào đó người đang khó chịu trong người, nỗi bức bối dồn lại, cô giận đến mức giáng cho anh một cú đấm mạnh.
Bị đánh trúng, Hứa Tinh Thuần hiếm khi im lặng như thế trong giây lát.
Cô ra tay không nhẹ nên hơi đau thật. Anh xoa xoa vai, lắc đầu rồi bật cười: "Không có, anh không lừa em."
Bình thường là người ít khi cười, lại có gương mặt ưa nhìn, ngũ quan đã trưởng thành và sắc nét. Lúc này dù chỉ hơi cong khóe môi, tuy chưa đến mức khiến người ta chấn động tâm can, nhưng cũng đủ làm tan chảy cả trời đông giá rét. Phó Tuyết Lê bỗng chốc ngơ ngẩn, cảm thấy mình như vừa bị mê hoặc.
Lúc đó, Hứa Uyển đang đứng ở cửa, một tay xách túi nilon đầy ắp rau củ, tay kia lục lọi tìm chìa khóa. Nhìn sang đã thấy cháu trai mình đứng cạnh một cô gái nhỏ đeo khẩu trang, hai người cười đùa giỡn nhẹ với nhau, động tác rất thân thiết.
Khi hai người bước lại gần, Hứa Viện đẩy cửa vào nhà, vẻ như vô tình quay đầu lại nói: "Hứa Tinh Thuần, chỉnh lại cổ áo đi."
Tại sao các bậc trưởng bối của Hứa Tinh Thuần cũng giống như anh ấy, đều nghiêm túc và lạnh lùng… đến cả một cái tên thân mật cũng không có, đều trực tiếp gọi thẳng tên như vậy.
Phó Tuyết Lê không ngờ lại gặp phải tình huống này. Dù mặt dày, tâm lý vững vàng đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng có phần chột dạ, lặng lẽ đi theo Hứa Tinh Thuần vào nhà. Trong sân có một con chó vàng to nhìn thấy hai người họ thì gâu gâu chạy lại, phấn khích vẫy đuôi với Phó Tuyết Lê.
Một người một chó nhìn nhau khoảng năm giây, khóe miệng Phó Tuyết Lê giật giật, lập tức trốn ra sau lưng Hứa Tinh Thuần, kéo tay áo anh rồi nhỏ giọng nói: "Em sợ nó."
Cô sợ chó, cũng không hiểu vì sao trời sinh lại hay thu hút chó đến gần. Hồi nhỏ cũng vậy, mấy con chó hoang bên đường đặc biệt thích đi theo cô về nhà. Lần trước lúc quay phim, may mà Hứa Tinh Thuần kịp thời ngăn con chó nghiệp vụ kia lại, nếu không thì bức ảnh xấu xí của Phó Tuyết Lê bị dọa đến mức quên cả giữ hình tượng e rằng đã trực tiếp lên thẳng hot search trong ngày rồi.
–
Một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc ghế dưới mái hiên, mắt nhắm lại như đang lắng nghe khúc nhạc, đầu lắc lư theo giai điệu. Phó Tuyết Lê được Hứa Tinh Thuần dắt tay, cô bước hai bước lên bậc thềm rồi cẩn thận chào: "Cháu chào ông ạ."
Ông cụ chẳng có phản ứng gì, dường như không nhìn thấy bọn họ.
"Ông cụ già rồi, tai không còn thính nữa." Hứa Viện vừa từ trong nhà đi ra sau khi đặt rau xuống, vừa lau tay vừa đeo tạp dề rồi hỏi: "Là bạn Hứa Tinh Thuần dẫn về chơi à?"
Câu hỏi cũng rất tế nhị.
"Cô, đây là Phó Tuyết Lê." Hứa Tinh Thuần trả lời ngắn gọn.
"Ồ, vậy à?" Hứa Viện có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhìn kỹ Phó Tuyết Lê rồi mỉm cười nói: "Chớp mắt một cái đã lớn thế này rồi, lần trước gặp còn là một cô bé đang đi học mà."
Mặc dù cô xuất hiện rất đột ngột và thẳng thắn, nhưng Hứa Viện cũng không hỏi gì nhiều, bà ấy chỉ lơ đãng nói vài câu linh tinh rồi quay vào bếp nấu ăn.
Ông lão thì không biết đang ngâm nga hát khúc gì trong miệng. Hứa Tinh Thuần tiến lại gần, nhặt vài thanh củi bên cạnh bỏ vào bếp than. Rồi anh dẫn Phó Tuyết Lê vào một căn phòng.
"Ngồi lên giường đi, anh đi lấy máy sấy tóc."
Phó Tuyết Lê ngơ ngác, cô đảo mắt nhìn anh rồi hỏi: "Tìm máy sấy tóc làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!