Sau cơn cuồng nhiệt là cảm giác mệt mỏi nặng nề. Bị một tràng cuộc gọi liên tục thúc giục, Phó Tuyết Lê vội vã mặc quần áo, sau khi hôn nhẹ Hứa Tinh Thuần, cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn bừa bộn và gấp rút trở về nhà họ Phó.
Trên đường từ khách sạn về nhà, lòng cô rối bời. Cô biết Hứa Tinh Thuần sắp quay về quê nội ở thành phố Y, lần gặp tiếp theo không biết sẽ là khi nào. Lúc chia tay thì chẳng cảm thấy gì, nhưng giờ không còn ở bên nhau nữa, cảm giác không nỡ lại trỗi dậy, luẩn quẩn không tan.
Vừa bước vào cửa, Phó Tuyết Lê liền bị Phó Thành Lân kéo tay lôi đi. Hàng lông mày rậm của anh ta nhíu chặt lại, giọng lạnh đi: "Vài ngày nay em đi lêu lổng ở đâu vậy hả?"
"Không đi đâu cả, em chỉ đánh bài thôi." Cô tìm bừa một lý do, tinh thần thì không ổn liền hất tay anh họ ra. Lát nữa còn phải ăn bữa cơm tất niên, cô chỉ muốn nhanh chóng lên lầu thay đồ nên không thèm đôi co với anh.
Đàn ông trẻ tuổi từng theo đuổi nhiều cô gái, có trò gì mà chưa từng thấy, chỉ nhìn cách Phó Tuyết Lê đi lại, Phó Thành Lân cũng chẳng cần đoán nhiều là biết cô vừa làm gì.
Anh ta tức đến mức bật thốt ra một tiếng chửi, trừng mắt mắng lớn: "Con nhóc chết tiệt, mọc cánh cứng rồi hả?! Chơi thì chơi, điện thoại cũng không thèm nghe, biết anh lo cho em đến mức nào không hả?!"
Phó Tuyết Lê bực bội nói: "Điện thoại em hết pin rồi! Nói bao nhiêu lần rồi! Làm ơn đi, đừng nói mấy lời sến súa khiến em nổi da gà đó nữa, Phó Thành Lân à!"
Hai người lại bắt đầu mắng nhau rồi cãi cọ một trận.
Phó Tuyết Lê vòng qua phòng khách tức tối chuẩn bị lên lầu. Tay vừa chạm vào tay vịn cầu thang đã thấy Phó Viễn Đông đang ngồi trên sofa — vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng vẫn toát ra khí thế không giận mà uy.
Ông chỉ liếc qua bộ dạng quần áo xộc xệch của cô rồi cất giọng trầm thấp: "Lại đây, ngồi xuống đi."
Bước chân của Phó Tuyết Lê khựng lại, cô uể oải và đờ đẫn đáp: "Ồ…"
Sau khi cô ngồi xuống ghế sofa cả hai đều không nói gì. Không khí im lặng đến nghẹt thở, đầu của Phó Tuyết Lê vẫn luôn cúi gằm. Họ trông như hai người xa lạ chẳng hề liên quan đến nhau.
"Nếu ta không nói mình bị bệnh, có phải cả đời này con cũng không về nhà nữa không?"
Phó Tuyết Lê không đáp, cô cắn chặt môi môi, bướng bỉnh im lặng, đến cả khóe mắt cũng chẳng liếc nhìn ông.
"Suốt ngày chẳng làm việc nghiêm túc, cũng chẳng chịu về nhà, con còn coi ta là chú không đấy." Vừa dứt lời, Phó Viễn Đông liền ho sù sụ không ngừng.
Những lời định buột miệng ra lại bị cô nuốt ngược vào. Ánh mắt cô liếc sang bất chợt bị vài sợi tóc bạc của ông đập vào mắt. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, cô ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa mà không nhúc nhích.
Khoảng mười phút sau, Phó Viễn Đông thở dài một hơi rồi phất tay nói: "Thôi con đi đi."
Nghe thấy vậy, Phó Tuyết Lê như con thỏ bị giẫm trúng đuôi, cô bật dậy rồi lao thẳng lên lầu mà chẳng muốn nán lại một giây nào nữa.
Tám giờ tối mới ăn cơm. Nhà họ Phó không nhiều người thân, ngày thường Phó Viễn Đông bận rộn công việc, hôm nay hiếm hoi mới tụ tập đủ một bàn ăn. Trên bàn cơm ai cũng ít nói, phần lớn là Phó Thành Lân và bạn gái anh ấy vừa đưa về nói chuyện cùng nhau.
Bạn gái anh ấy lần *****ên được gặp Phó Tuyết Lê nên âm thầm phấn khích rất lâu. Ăn xong còn xin vài chữ ký, điệp khúc quen thuộc là năn nỉ cô kể về idol của mình.
Phó Tuyết Lê vốn chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, lúc này lại càng không, cô liền kể qua loa cho xong chuyện rồi tự nhốt mình trong phòng.
Đêm ba mươi Tết, mấy năm trước thành phố bên cạnh cấm đốt pháo hoa, khiến không khí Tết nhạt nhòa hẳn. Năm nay chính quyền đã gỡ bỏ lệnh cấm nên vừa đến giờ bầu trời liền sáng rực, tiếng pháo nổ đùng đùng vang dội. Dì Tề gõ cửa gọi cô ra ngoài ngắm pháo hoa, nhưng bị cô lười biếng từ chối.
Tin nhắn chúc Tết trong WeChat cứ "đinh đinh đoong đoong", nhưng Phó Tuyết Lê chẳng buồn trả lời. Cô kéo mạnh rèm cửa ra, ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa nối tiếp nhau rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi, rực rỡ ngắn ngủi nhưng rọi sáng cả không trung. Cô hít hít mũi, bất chợt nhớ đến sinh nhật năm cấp ba tổ chức cho Hứa Tinh Thuần.
Đã hơn mười năm trôi qua, giờ nghĩ lại giống như một giấc mơ vậy.
Phó Tuyết Lê lăn mình lên giường, cô trở mình kéo gối trùm lên đầu. Cô nằm sấp, lại không kìm được mà nghĩ đến Hứa Tinh Thuần. Khóe môi khi thì cong lên khi lại cụp xuống.
Chắc cô đã ngẩn người gần nửa tiếng.
Cô tự giễu mà nghĩ: Bản thân cũng sắp ba mươi, là phụ nữ trưởng thành rồi, thế mà sao bây giờ lại giống hệt mấy cô gái mới biết yêu lần đầu vậy nhỉ?
Hễ rảnh rỗi là buồn rầu.
Kỳ nghỉ chỉ còn hai ba ngày nữa là kết thúc, lại phải quay về đi làm.
Giờ làm gì cũng không vui bằng được ở cạnh Hứa Tinh Thuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!