Chương 37: (Vô Đề)

Cơn gió mát buổi tối thổi tan bớt mùi rượu trên người, gò má nghiêng của Hứa Tinh Thuần chìm trong bóng tối, tay anh buông xuống và ôm lấy eo cô.

Phó Tuyết Lê dùng móng tay gảy nhẹ vào họa tiết trên áo khoác của Hứa Tinh Thuần, cúi đầu xuống, vành tai hơi đỏ lên, cô khẽ hỏi: "Anh về từ khi nào vậy?"

"Hôm nay." Hứa Tinh Thuần nửa nhắm mắt lại, "Em hỏi rồi mà."

Trong cục, để điều tra rõ mối quan hệ phức tạp chồng chéo bên trong tổ chức buôn ma túy kia và làm rõ đầu mối của vụ án, mấy ngày nay ai nấy đều bận rộn đến mức không ngơi tay. Anh vừa bàn giao công việc xong đã lập tức quay về Lâm thị, mấy ngày qua cộng lại cũng chỉ ngủ được chưa tới năm tiếng.

"Ồ…" Phó Tuyết Lê lí nhí lẩm bẩm một câu, có phần vô tội, "Em quên mất rồi, dạo này trí nhớ không tốt lắm. Vậy… anh còn việc gì nữa không?"

"Có."

"Hả?" Lúc này cô mới chịu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, hà ra một làn khói mỏng. "Sao anh còn bận hơn cả em vậy? Cơ thể chịu nổi không?"

Ánh mắt giao nhau, Hứa Tinh Thuần dùng ngón tay nâng cằm Phó Tuyết Lê lên, trong đáy mắt không giấu được sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Anh không thích trả lời mấy câu hỏi nhàm chán kiểu này.

Không được hôn cô, cảm thấy rất phí thời gian.

Trong lòng Phó Tuyết Lê khẽ rung động, cô ngoan ngoãn ngửa cằm lên, vừa mới nhắm mắt thì điện thoại đột nhiên reo vang.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ríu rít ồn ào, rõ ràng là Tống Nhất Phàm đã uống say, lè nhè không biết đang cười cái gì: "Người đâu rồi Phó Tuyết Lê, tí nữa tụi mình qua nhà Lý ca mở tiệc, cậu có đi không hả?"

"Tôi…" Phó Tuyết Lê nghiêng đầu nhìn Hứa Tinh Thuần ở khoảng cách gần trong gang tấc, ngẫm nghĩ hai giây rồi dứt khoát từ chối: "Tôi không đi đâu."

Tên ngốc Tống Nhất Phàm này suốt ngày ăn chơi, đúng là chuyên gia phá mood.

"Má ơi, cậu định cho tụi tôi leo cây à, không đi thì định làm gì hả?"

"Liên quan gì đến cậu." Giọng cô có chút thiếu tự nhiên, cô khẽ lùi ra một chút vì bị hơi thở khe khẽ của Hứa Tinh Thuần làm phân tâm.

Tống Nhất Phàm nghi ngờ: "Cậu đang ở với ai thế?"

Đầu óc Phó Tuyết Lê rối như mớ bòng bong: "Thôi, không nói nữa, tôi về nhà tu tâm dưỡng tính, các cậu cứ chơi vui đi."

Dứt lời, cô không đợi Tống Nhất Phàm phản ứng liền cúp máy.

Sau gáy bị một bàn tay đặt lên, gần như ngay giây tiếp theo, môi Hứa Tinh Thuần đã phủ xuống, dịu dàng tách môi cô ra.

Khi bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, cô vẫn còn đang nghĩ…

Chẳng lẽ Hứa Tinh Thuần mắc chứng nghiện thân mật à…

Đêm có tuyết rơi lất phất, trên cành cây vẫn phủ đầy tuyết đọng, mặt đất cũng vậy, mỗi bước chân dẫm lên lại phát ra tiếng "lạo xạo".

Họ đi đường vòng, tuyết rơi nên rất lạnh, thêm việc Phó Tuyết Lê sợ bị người khác nhận ra, nên bịt kín từ đầu đến chân: khẩu trang, mũ len, khăn quàng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Trước cửa khách sạn vào khung giờ này người đến người đi tấp nập, có không ít bạn học cũ, phần lớn vừa ăn xong đang tan tiệc, ai nấy đều mang dáng vẻ đắc ý, hơi men lượn lờ.

Cô đút tay vào túi áo, đi chậm rãi và cách Hứa Tinh Thuần một đoạn ngắn, hai người giữ một khoảng cách nhất định. Ánh mắt cô đảo quanh khắp nơi, ngắm nhìn cảnh đêm Lâm thị rồi vô tình chạm phải ánh nhìn của một người.

"Hứa Tinh Thuần." Mã Huyên Nhụy đứng cách đó không xa, ánh mắt hơi lệch đi nơi khác, giọng điệu bình thản chào một tiếng.

Phó Tuyết Lê cũng dừng bước theo, Hứa Tinh Thuần gật đầu xem như đáp lại.

Dọc đường đi, Mã Huyên Nhụy không phải người *****ên nhận ra Hứa Tinh Thuần và chào hỏi anh. Cùng lắm chỉ kèm thêm một cái danh "đồng nghiệp".

Khi hai người đi ngang qua cô ta, Mã Huyên Nhụy ra vẻ lơ đãng hỏi: "À đúng rồi, quần áo của anh vẫn còn ở chỗ tôi đấy, bao giờ đến lấy? Tôi đã giặt sạch rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!