Thành thạo lái xe đến chỗ đã hẹn với Tạ Từ và những người khác, Phó Tuyết Lê đeo khẩu trang cẩn thận rồi mở cửa xuống xe.
Đó là một bệnh viện tư nhân khá nổi tiếng ở thành phố Lâm.
Nổi tiếng trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em.
Lý Kiệt Nghị vặn chìa khóa hai lần, anh ta xoay cổ rồi cảm thán: "Bọn họ nhanh thật đấy, vừa mới kết hôn đã có thai rồi. Không biết đến bao giờ tôi mới được như vậy nhỉ."
Tống Nhất Phàm cũng đùa theo: "A Từ đúng là hiệu suất cao."
Vừa nói xong thì hai nhân vật chính liền đẩy cửa bước ra. Tạ Từ quen mặc một chiếc áo khoác đen, gương mặt tuấn tú. Hứa U tóc dài buông xõa, cô khoác áo dạ màu trắng ngà, quàng khăn len to bản, cả người cuộn tròn lại như một quả bóng, vừa nhìn là thấy ấm áp vô cùng. Đôi mắt cong cong, cô dịu dàng mỉm cười, vừa thuần khiết vừa vô hại, nụ cười đó khiến Phó Tuyết Lê tim đập loạn nhịp.
Cô nhẹ nhàng giải thích: "Bọn tớ vừa mới chợp mắt một lát, sau đó đến bệnh viện khám thai."
"Ôi chao, bé cưng, lâu lắm không gặp cậu rồi đó." Phó Tuyết Lê bước lại gần, đưa hai ngón tay nhéo nhẹ má cô rồi véo một cái.
Cô thật sự ngay từ lần *****ên nhìn thấy Hứa U hồi cấp ba đã bị cô gái nhỏ thanh tú đến từ phương Nam này thu hút.
Yếu đuối, trầm lặng, khi nghiêm túc lại mang một nét dễ thương rất đặc biệt. Quan trọng hơn cô ấy còn là học bá thực thụ, vừa im lặng lại khiêm tốn, vậy mà kỳ thi *****ên đã vượt qua Hứa Tinh Thuần khiến cả khối ngạc nhiên. Học giỏi chưa đủ, cô còn thường xuyên giúp Phó Tuyết Lê – người hay ngủ gật trong lớp – chép bài, đúng là một báu vật hiếm có trên đời.
Lúc đầu vừa biết Tạ Từ theo đuổi Hứa U, Phó Tuyết Lê tức giận lắm. Một cô gái tốt như vậy sao có thể bị một tên cặn bã như thế làm hỏng được? Cô hoàn toàn không ủng hộ mối quan hệ này, và tin rằng hai người họ sẽ không thể đi lâu dài với nhau.
Thế sự khó lường, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà Tạ Từ và Hứa U giờ đây đã kết hôn, còn sắp có con nữa.
Phó Tuyết Lê nhìn Hứa U bằng ánh mắt quá mức si mê, khiến Tạ Từ đứng bên cạnh cũng không nhịn nổi. Anh hất tay cô ra một cái: "Phó Tuyết Lê, đây là vợ tôi, cậu sờ tới sờ lui cái gì vậy?"
Lại cái kiểu ngạo mạn như thể bản thân là ông trời con, y hệt như năm xưa, vẫn là cái tính cách vừa lạnh lùng vừa lười biếng lại khó ưa ấy.
Phó Tuyết Lê cố nhẫn nhịn, cô kéo dài giọng thở dài: "Thương cho Hứa U sau này phải nuôi hai đứa con trai."
Tống Nhất Phàm và mấy người khác đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Thật ra mấy năm nay họ vẫn hay tranh thủ thời gian tụ tập với nhau, tuy mỗi người một cuộc sống riêng nhưng không hề xa cách, cũng chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói.
Chuyện tụ họp hôm nay, nếu không phải nghe bọn họ nhắc đến thì Phó Tuyết Lê thật sự chẳng biết gì cả.
Nhưng nói nghiêm túc thì, lần này cũng không phải là buổi họp lớp theo từng lớp cụ thể, mà là do năm nay đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập Nhất Trung, nên cựu học sinh khóa bọn họ tổ chức một buổi hội ngộ, đặt khách sạn và địa điểm tập trung chung.
Tạ Từ tự lái xe riêng, còn Phó Tuyết Lê thì vẫn đi cùng xe của Lý Kiệt Nghị.
"Hắc Bì, nói mới nhớ, cậu vẫn còn độc thân đấy nhé." Lý Kiệt Nghị gõ nhẹ lên vô lăng.
Tống Nhất Phàm mỉm cười nhẹ, anh ta gãi mũi rồi khẽ nói: "Tôi vội gì chứ, độc thân chẳng phải rất tốt sao?"
Phó Tuyết Lê bình thản liếc anh một cái rồi hỏi: "Hắc Bì, có phải vì cậu đen quá nên vẫn ế không?"
Tống Nhất Phàm ra vẻ đàng hoàng: "Tôi không có tên à? Đàn ông da đen một chút mới quyến rũ, biết chưa? Mà này Phó Tuyết Lê, cậu quan tâm chuyện tình cảm người khác như vậy, còn cậu thì sao hả?"
"Cái gì cơ?"
"Chuyện tình cảm của cậu đó."
"Không nói cho cậu biết."
Tống Nhất Phàm nhanh chóng truy hỏi tiếp: "Không nói là có nghĩa là có rồi à? Nói thật nhé, tôi thường xuyên lướt Weibo đọc mấy tin đồn tình ái giữa cậu và các bạn trai tin đồn, đọc mà thấy mê luôn ấy."
"…….."
Nhìn thấy biểu cảm rõ ràng bị nghẹn lời của cô, Tống Nhất Phàm bật cười sảng khoái. Phó Tuyết Lê trợn mắt: "Cậu bị bệnh hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!