Buổi đêm ở trường học yên tĩnh lạ thường, thưa thớt bóng người, từ xa có thể nhìn rõ sân bóng rổ, bên cạnh có người lướt ván phóng vụt qua.
Hứa Tinh Thuần cầm điện thoại, bước chân khựng lại, buông thõng tay kẹp điếu thuốc đã cháy dở mà chẳng muốn hút. Từ mơ hồ đến tỉnh táo chỉ cần một khoảnh khắc.
Làn khói trắng mỏng manh tỏa ra tựa như tảng băng lạnh lẽo trôi nổi.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Chỉ cần liên quan đến Phó Tuyết Lê, từng khung hình, từng khoảnh khắc anh đều có thể nhớ rõ như in.
Vào thời điểm cô còn chưa biết anh là ai, ở đầu ngõ hẻm một chiều hè oi ả, cô mặc áo len mỏng màu trắng, quần jeans xanh nước biển. Chân đạp nhẹ, lướt ván phóng vèo qua bên anh. Gió ùa theo mang theo hương thơm, hai cánh tay dang rộng, mái tóc đen cuồn cuộn tung bay, ánh hoàng hôn vàng rực rơi xuống kẽ ngón tay cô.
Lúc ấy, có lẽ Phó Tuyết Lê không biết mình đã bị ai đó nhìn chằm chằm từ lâu, bị dòm ngó từ bao giờ.
Đúng vậy, là dòm ngó.
Thuở thiếu thời, Hứa Tinh Thuần như mắc chứng cuồng si, lén lút ngắm nhìn cô từng giây từng phút.
Anh không thể và cũng không muốn kiềm chế.
Những khát khao ẩn giấu và bị đè nén tựa như một cái cây siết chặt nụ hoa, âm thầm vươn lên từng chút một.
Mãi cho đến khi ở bên Phó Tuyết Lê, thứ tình cảm ấy mới được giải phóng và bùng nổ sau bao ngày chờ đợi, nóng lòng, tuyệt vọng và đau khổ.
Năm tháng trôi qua, Hứa Tinh Thuần như một con rối mà trao cả linh hồn mình cho cô.
Anh từng sẵn sàng để Phó Tuyết Lê kiểm soát, đáp ứng mọi yêu cầu của cô vô điều kiện, coi đó là điều tự nhiên tựa như hơi thở.
Nhưng một cô gái kiêu kỳ như thế, ai mà chịu nổi, huống chi là Hứa Tinh Thuần. Một Hứa Tinh Thuần với tâm lý dị biệt, cứng đầu và kỳ quặc.
Nhưng anh vẫn phải nhẫn nhịn, chỉ cần cô ấy chịu ở lại, chẳng ai muốn trở thành kẻ dị biệt cả.
Thực ra Hứa Tinh Thuần ngụy trang không tốt lắm, khi buông lỏng phòng bị, tình cảm dần mất kiểm soát, anh tham lam muốn có nhiều hơn.
Vì vậy, dù không giỏi mưu mẹo nhưng anh vẫn khiến Phó Tuyết Lê nhận ra nhận ra thứ tình cảm méo mó đến cực điểm mà anh dành cho cô.
Thứ tình cảm như thế ngay từ đầu đã là sai lầm, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi vào đường cùng. Cuối cùng Hứa Tinh Thuần bị lừa, và cô vẫn lựa chọn rời đi.
Nhưng thứ chiến thắng dụ. c vọ. ng chỉ có thể là d. ục vọ. ng cao cấp hơn, nên đường cùng không có điểm dừng. Chỉ cần đủ tàn nhẫn thì ai cũng có thể thắng.
Anh chưa từng nghĩ tới việc rời xa cô, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Nhưng buông tay không có nghĩa là mất đi.
Dù đã chờ đợi quá lâu, nhưng chỉ cần Phó Tuyết Lê còn ở bên cạnh anh thì chẳng có gì không thể thỏa mãn.
Trong bóng tối Hứa Tinh Thuần dập tắt điếu thuốc.
Những ký ức u ám, ngột ngạt hiện về không phải là điều dễ chịu. Bởi trong những ngày vắng bóng Phó Tuyết Lê, Hứa Tinh Thuần đã dựa vào một thứ khác để tiếp tục sống.
Nhưng sự thật là…
Anh sắp chết rồi.
Máy bay di chuyển quá nhanh, chỉ vài tiếng sau đã tới Thân Thành. Về nhà tắm rửa qua loa và thay quần áo, Hứa Tinh Thuần lái xe tới đội.
Vừa bước vào văn phòng, lập tức có người vây quanh chào hỏi.
Hứa Tinh Thuần kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống. Hứa Đào cúi người, một tay chống lên bàn, chỉ vào màn hình rồi đi thẳng vào vấn đề, "Bọn buôn ma túy lần này rất đông người, tổ chức chặt chẽ cũng rất gian manh. Hứa đội anh xem này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!