Chương 34: (Vô Đề)

Trời tối hẳn rồi, màn đêm chìm nổi, ánh trăng mờ ảo, trong không khí thoang thoảng hương vị mát lạnh của cơn mưa vừa tạnh.

Nước mắt chưa kịp khô, lúc nãy khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem, giờ đây gương mặt cô lạnh buốt. Phó Tuyết Lê mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ không tập trung. Tai áp vào cổ Hứa Tinh Thuần, tay nắm lấy cổ tay anh, cứ thế giết thời gian, chỉ muốn kéo dài cảm giác buông bỏ mọi thứ này lâu hơn chút nữa.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác bình yên và dễ chịu như thế này, cô thực sự mệt rồi, thậm chí chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc ngay tại đây. Cuối cùng cũng quyết định một điều gì đó, dù nỗi sợ mơ hồ vẫn còn, nhưng dường như đã trút bỏ được gánh nặng ngàn cân.

"Hứa Tinh Thuần…" Cô ngẩng đầu lên chút gọi tên anh, liền bị Hứa Tinh Thuần nắm lấy cằm.

Tình cảm lâu ngày ấp ủ trong lòng giờ đây được dịu đi, khiến người ta lười biếng không muốn động đậy.

Phó Tuyết Lê cảm nhận được ánh mắt anh không rời khỏi mình, có lẽ anh muốn hôn cô nên cô ngừng nói. Trong chốc lát đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng chờ mãi mà Hứa Tinh Thuần vẫn không có động tác gì tiếp theo.

"Anh muốn làm gì." Cô hít thở chậm rãi, chớp hàng mi ướt át rồi lên tiếng trước.

"Mở miệng ra." Hứa Tinh Thuần nói khẽ, ngón tay lướt qua má cô.

Mùi thuốc lá thoang thoảng.

Trước khi nụ hôn rơi xuống, răng hàm của Phó Tuyết Lê đã mềm nhũn. Yết hầu anh lăn lăn, lưỡi đẩy hai cái và ép vào trong, anh li. ếm lên vòm họng, nụ hôn quấn quýt mãnh liệt càng lúc càng sâu.

Tư thế hôn này không được thoải mái lắm, Phó Tuyết Lê vô thức muốn đổi tư thế. Cô vùng vẫy bám lên vai Hứa Tinh Thuần, hai chân mở ra không biết xấu hổ mà ngồi vắt lên đùi anh, hai bàn chân rời khỏi mặt đất.

Cô vốn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc không có tiết tháo, cũng không phân biệt hoàn cảnh, khi hưng phấn lên hoàn toàn không biết nặng nhẹ.

Những ngón tay mảnh mai từ từ lướt qua sống mũi, cằm anh, rồi từ cổ áo sơ mi đồng phục đã cởi nút chui vào trong, đầu ngón tay trượt trên xương quai xanh gồ lên.

"Mấy anh cảnh sát… mặc đồng phục đẹp trai quá."

Đây là lời khen chân thành đã nén trong lòng Phó Tuyết Lê từ lâu, một lời khen xuất phát từ tận đáy lòng.

Lần trước ở trường quay, rất nhiều cô gái đều lén liếc nhìn Hứa Tinh Thuần khiến cô cứ bận tâm mãi.

Thực ra Phó Tuyết Lê luôn say mê gương mặt của Hứa Tinh Thuần. Từ nhỏ đã thế, ngay từ lần đầu gặp anh, cô đã thấy cậu bé này đẹp trai hơn hẳn những người khác, nên mới vui vẻ để anh làm bạn cùng bàn suốt bấy lâu.

Hời hợt vốn là bản tính của Phó Tuyết Lê.

Dù đôi khi không chịu nổi sự quản giáo quá mức của Hứa Tinh Thuần, nhưng cô luôn đầu hàng trước nhan sắc của anh. Thị hiếu này kéo dài đến tận bây giờ.

Nghe tiếng thở ngắn của Hứa Tinh Thuần, Phó Tuyết Lê đung đưa hai bắp chân hai bên, gót chân thi thoảng đá nhẹ vào anh, không mạnh không nhẹ như đang cù người, "Có người đi qua… sẽ thấy chúng ta hôn nhau…"

Hứa Tinh Thuần cắn vào môi cô, một tay giữ lấy eo cô, "Đừng cựa quậy."

Phó Tuyết Lê bị lực kia khống chế chặt, cô như một con cá trơn tuột bị người ta nắm lấy đuôi.

Cô mềm nhũn trong vòng tay anh, may mà được anh ôm chặt eo nếu không thì đã ngã mất rồi.

Hứa Tinh Thuần hơi nghiêng đầu, hai người lưu luyến tách nhau ra.

Không gian tĩnh lặng trong chốc lát.

Sau khi ổn định hơi thở, cô nuốt nước bọt rồi nói nhỏ, "Chân em bị tê rồi…"

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, thời tiết lúc này gần giống như mùa đông, trên người Phó Tuyết Lê chỉ có một chiếc váy mỏng, giờ mới cảm thấy lạnh, cô kìm nén cơn hắt hơi.

Hứa Tinh Thuần quỳ một chân xuống đất, anh nắm lấy bắp chân trắng nõn của cô xoa bóp, động tác chuyên nghiệp, mỗi cử chỉ đều toát lên sự nuông chiều không nói thành lời.

Cảm giác quen thuộc ấy lại trở về.

Cô nhìn anh, lòng chợt chua xót nghĩ thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!