Chương 33: (Vô Đề)

Nghĩa trang này, Phó Tuyết Lê năm nào cũng đến vào thời điểm này. Cô ôm trong tay bó hoa tươi và tiền giấy vừa mua tạm trên đường, chậm rãi bước lên các bậc thang.

Trên bia mộ là một bức ảnh đen trắng cũ, một nam một nữ mỉm cười nhẹ nhàng, người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ dịu dàng. Cả hai đều mang dung mạo thời còn trẻ.

—— Chính là cha mẹ ruột của Phó Tuyết Lê.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức ảnh ấy, đôi mắt vô thức chớp chớp mà không biết nên nói gì. Đặt bó cúc trắng xuống, rồi cô kiệt sức ngồi xổm một bên và ngẩn người rất lâu. Phải một lúc sau mới nhớ ra là cần đốt tiền giấy.

"Ba…" Sau một thoáng ngập ngừng, cô lại khó khăn gọi, "Mẹ."

Lời vừa thốt ra, sống mũi đã cay xè đến mức không chịu nổi, nước mắt nóng hổi trong mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Cô vội đưa tay lau đi một cách vụng về rồi cười gượng: "Thật ra con biết… con có lẽ đã làm sai, nhưng đến hôm nay mới dám thừa nhận, có phải rất hèn nhát và nhu nhược không?"

"Có một người rất ngốc, anh ấy rất yêu con, yêu con rất nhiều." Phó Tuyết Lê tựa cằm lên đầu gối, cả người co lại, châm lửa đốt giấy, cô nghẹn ngào nói tiếp: "Con cứ nghĩ… anh ấy đã nói với con tất cả mọi chuyện rồi."

Phó Tuyết Lê cảm thấy môi mình đang run lên, nói một lúc lại bật cười, nhưng nước mắt thì vẫn không ngừng rơi xuống.

Cô biết mà, thực ra Hứa Tinh Thuần chẳng bao giờ nói gì với cô cả, thế nên cô cũng giả vờ như mình chẳng biết gì hết.

Thế nhưng từng lời của Mã Huyên Nhụy lại như những cú búa tạ, nện mạnh vào tim Phó Tuyết Lê.

Nó nghiền nát lớp vỏ bọc mà bấy lâu nay cô tự dối mình, lấy đó để tự an ủi. Khiến cô có cảm giác như toàn bộ mạch máu trong cơ thể bị cắt đứt, lục phủ ngũ tạng đều đóng băng.

Phó Tuyết Lê thở gấp, cô nghẹn lời im lặng một lúc rồi nói: "Có lẽ việc ba mẹ sinh ra con chính là một sai lầm. Mấy năm nay, con sống chẳng khác gì một trò cười. Con oán trách rất nhiều người, oán chú, oán ba mẹ, thậm chí con còn từng trách anh ấy. Con trách anh ấy, tại sao chỉ vì con không thể cho anh ấy một tình yêu dài lâu mà anh lại bỏ rơi con, biến mất khỏi thế giới này."

"Con sợ cô đơn lắm, con thật sự không nỡ rời xa anh ấy… nhưng ngần ấy năm mà anh ấy vẫn không quay về." Phó Tuyết Lê cảm thấy có vị mặn của nước mắt rơi vào miệng, "Con cũng từng nghĩ đến chuyện đi tìm anh ấy, nhưng hết ngày này qua ngày khác, con lại sợ… sợ mình sẽ mắc phải sai lầm nực cười giống như ba mẹ."

"Chỉ là… con cảm thấy anh ấy xứng đáng với một cô gái tốt hơn." Cô cúi đầu thật sâu, "Nhưng con biết, con không dám thừa nhận. Tất cả những lý do nghe có vẻ cao thượng ấy… chỉ là cái cớ để con có thể yên tâm mà tiếp tục sống."

Đúng vậy.

Cho đến tận bây giờ Phó Tuyết Lê mới dám thừa nhận — Hứa Tinh Thuần suốt bao năm qua, anh chưa từng dù chỉ một giây từ bỏ việc yêu cô.

Từ nhỏ, Phó Tuyết Lê đã nhìn rõ được những người xung quanh, ai hợp với ai, ai không nên ở bên nhau.

Cô biết rõ, những người thuộc về hai thế giới khác nhau thì không nên ở cùng một chỗ.

Đó là một đạo lý mà cô luôn hiểu.

Thế nhưng cuối cùng cô vẫn phụ Hứa Tinh Thuần suốt ngần ấy năm.

Để anh một mình buồn bã và đau khổ trong chừng ấy thời gian.

Chớp mắt đã đến hoàng hôn, chỉ còn lại mình Phó Tuyết Lê lặng lẽ ngồi đó, cô kiên trì nhìn ngọn lửa thiêu hết đống giấy. Dường như chỉ cần ngọn lửa ấy cháy hết, quá khứ cũng sẽ được thiêu sạch mà không còn vướng bận gì nữa.

"Hứa Tinh Thuần, em đã nghĩ kỹ rồi."

Ngay khoảnh khắc Phó Tuyết Lê nói xong câu đó, đầu dây bên kia bỗng im lặng không còn âm thanh nào.

Vì đã khóc quá lâu nên giọng cô khàn đặc đến mức gần như không còn âm sắc, phải dừng lại một lúc mới có thể nói tiếp: "Nếu anh muốn nghe, em đang ở Lâm thị, bây giờ em có thể đến tìm anh."

"…Em đang ở đâu?" Hứa Tinh Thuần hỏi.

Phó Tuyết Lê kiên định nói: "Em sẽ đến tìm anh."

Phía bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng cũng phá tan khoảng lặng và nói ra một cái tên.

— Chính là nơi họ đã chia tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!