Chương 32: (Vô Đề)

Khóe môi của Hứa Tinh Thuần khẽ mím lại, anh cúi mắt xuống, bước lên nửa bước, nhìn cô chăm chú.

"Em thật sự không dùng ma túy. Nếu em muốn dính vào mấy thứ đó thì hồi cấp ba đã có cơ hội rồi. Hay là anh cứ đưa em về chỗ các anh kiểm tra đi?" Phó Tuyết Lê nói năng lộn xộn, thật sự không biết phải giải thích thế nào nữa.

Bóng tối dày đặc nuốt chửng dáng người cao ráo của Hứa Tinh Thuần. Chỉ cách nhau một cánh tay, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng thực chất lại bất thường, xen lẫn một cơn giận dữ hiếm thấy.

Yết hầu anh khẽ động, cằm hơi siết lại, hàng mi dày cụp xuống. Anh trầm giọng nói: "Khoác áo vào, ngồi ở đây đợi tôi quay lại."

"Anh sẽ đi bao lâu…" Phó Tuyết Lê ngập ngừng một chút rồi đổi cách nói, "Vậy em phải đợi bao lâu?"

Ngay lúc cô tưởng mình sẽ không nhận được câu trả lời, thì nghe thấy Hứa Tinh Thuần nói: "Không biết."

Giọng anh trầm thấp và lạnh lẽo, sắc mặt thoáng âm u trong chốc lát.

"Ờ… được thôi, anh nhanh lên nhé, ngày mai em còn phải ngồi máy bay về Lâm thị." Cô nói tiếp rồi ngoan ngoãn hỏi: "Em ngồi ở đây chờ anh hả?"

Trong mắt Phó Tuyết Lê phản chiếu toàn bộ bóng hình của anh, sự ngoan ngoãn hiếm thấy này khiến giọng nói của Hứa Tinh Thuần khẽ khựng lại một chút: "Ừ."

"Được."

Sau khi nghe được câu trả lời thay vì lời từ chối, anh phải dùng đến toàn bộ ý chí để ép bản thân quay lưng rời đi.

Phó Tuyết Lê siết chặt chiếc áo khoác hơi rộng rồi ngồi xuống băng ghế đá, cô dõi theo bóng dáng Hứa Tinh Thuần quay lại hiện trường hỗn loạn.

Từ trong bóng tối từng bước một tiến đến ranh giới nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa. Chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài cùng sống lưng thẳng tắp, tất cả tạo nên bóng lưng cô độc mà ngạo nghễ của anh.

Hứa Đào bực bội tựa vào cửa phòng bao, anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, ngậm một điếu thuốc trong miệng.

Anh giơ tay tắt ngọn đèn tường chói lóa và hào nhoáng. Bên trong có hơn chục người đang lục soát, đến cả những chai thủy tinh chứa đủ loại chất lỏng cũng không bỏ qua. Vài phút sau, một cảnh sát bước ra rồi lắc đầu bất lực nói: "Cho đến lúc này vẫn chưa tìm thấy gì cả."

"Không có chút hàng nào sao?" Hứa Đào nhíu mày.

Cảnh sát lắc đầu: "Lục soát hết rồi nhưng không có gì cả." Nói xong, ánh mắt anh ta hướng lên trên rồi gọi to: "Đội trưởng Hứa!"

Hứa Tinh Thuần gật đầu: "Thế nào rồi?"

Hứa Đào thở dài, đưa một tay lên dụi mắt, anh ta không kiềm được lòng hóng chuyện mà trêu chọc: "Yo, anh đưa bạn gái ra ngoài rồi à? Nhanh thế?"

Nhìn thấy Hứa Tinh Thuần lạnh lùng không đáp, Hứa Đào lại nhớ đến cảnh vừa nãy. Vị đội trưởng thường ngày tự xưng là người không gần gũi với nữ sắc, giữ mình rất điềm tĩnh, thế mà trước sự chứng kiến của mọi người, đã nhanh chóng ôm chặt một cô gái trong vòng tay. Động tác nhanh đến mức khiến mọi người há hốc mồm, dường như chẳng giống với con người bình thường của anh ta chút nào…

"Ngày hôm nay ngoài việc bắt được vài người bán dâm, thì chắc cũng không tìm ra được gì khác đâu," một cảnh sát khác tới báo cáo.

Họ vừa khám xong một phòng VIP và chuẩn bị đi đến phòng tiếp theo. Tình cờ gặp người quen, đối phương liền chào hỏi, "Ê này, Hứa Đào, mấy anh là đội chống ma túy đúng không?"

"Có chuyện gì à?"

"Ày, trinh sát vừa mới báo về bộ chỉ huy rồi, từ một tiếng trước đã có phục vụ và bảo vệ đi vào mấy phòng VIP nhắc nhở, chắc lúc sau công an sẽ đến kiểm tra. Có lẽ họ đã chuyển đi hết từ trước rồi."

Hứa Đào và Hứa Tinh Thuần nhìn nhau một cái, thì thầm chửi thề: "Chết tiệt."

Lúc này hỗn loạn khắp nơi, nam nữ xộc xệch chạy tán loạn khắp chốn. Thấy nhóm cảnh sát mặc đồng phục, ai nấy sợ hãi như chuột gặp mèo, cứ liên tục né tránh.

Hứa Đào nheo mắt, nhìn thoáng qua thì thấy từ phòng VIP phía trước có vài thanh niên lực lưỡng bước ra. Ai cũng đeo dây chuyền vàng to trên cổ, tay xăm trổ hoa văn, thân hình rắn chắc, nhưng bước đi có phần lảo đảo, mắt nhìn trống rỗng.

Nhóm người đó còn chưa kịp phản ứng, quay người đã đụng phải Hứa Tinh Thuần cùng mọi người, khuôn mặt của bọn họ liền trở nên khó coi.

Có người nhỏ giọng quay sang hỏi, "Làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!