Phó Tuyết Lê bừng tỉnh từ trong mơ, nhất thời còn hơi mơ màng, tối qua cô lại mơ thấy cơn ác mộng đó.
Chuỗi ác mộng lặp đi lặp lại đầy đè nén và u ám khiến đầu cô đau như búa bổ. Cô bước xuống giường, kéo rèm mở cửa sổ.
Làn gió se lạnh mang theo hương sương sớm khẽ lùa vào từ khung cửa sổ mở toang, trong góc phòng khách sạn vẫn còn vương mùi hương trầm an thần.
Từ cái đêm chia tay với Hứa Tinh Thuần đến giờ đã hai tháng trôi qua. Tuy vẫn chưa chuyển ra khỏi nhà anh, nhưng sau khi nói rõ mọi chuyện với dì Tề, Phó Tuyết Lê cũng không còn chủ động tìm anh thêm lần nào nữa.
Thế nhưng cô vẫn không thể ngừng nhớ về đêm hôm đó.
Hứa Tinh Thuần đè cô xuống, lạnh lùng nhìn cô há miệng ***** như một con cá sắp chết ngạt. Khi nước mắt cô rơi nhiều nhất, anh mạnh bạo ép cô xuống ghế sofa. Anh cúi người sát lại, dáng vẻ giống hệt như xưa, nhưng lại cũng rất khác. Giọng anh khàn đặc, tràn đầy kìm nén và khát vọng tấn công: "Phó Tuyết Lê, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em."
Cơ hội cuối cùng?
Giữa hai người họ rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Phó Tuyết Lê xưa nay rất ít khi bận tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng chẳng thích đào sâu mọi chuyện. Nhưng giờ đây cô thật sự không thể hiểu nổi. Vừa chua xót lại vừa rối bời.
Cô không biết rốt cuộc Hứa Tinh Thuần thật sự muốn gì, nhưng lại như mơ hồ đoán được điều đó. Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa thể để lộ con người thật của mình trước mặt anh.
Mặt trời buổi sớm nhuộm vàng chân trời, gió biển từ cảng Victoria thổi nhẹ qua người. Phó Tuyết Lê chống cằm lặng lẽ nhìn về phía xa, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Hôm nay lại phải quay về Thẩm Thành rồi.
Gần đây Lâm Phi đang đàm phán chuyện góp vốn với một công ty giải trí – ẩm thực đã niêm yết trên sàn. Lần trở về Thẩm Thành này cũng là buổi xã giao cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết.
Phó Tuyết Lê có chút lơ đãng, quên mất mình đang định làm gì, mãi đến khi có người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, cô mới giật mình hoàn hồn.
"Em sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?" Đường Tâm lo lắng hỏi.
"Em thì có thể có chuyện gì chứ." Cô nhàn nhạt đáp.
Đường Tâm bĩu môi: "Từ chiều hôm qua tới giờ em làm gì cũng lơ đãng cả."
Phó Tuyết Lê hờ hững đáp: "Chắc là sắp được nghỉ rồi nên thấy vui thôi."
Cả năm bận rộn đến kiệt sức, chỉ có dịp này mới được nghỉ ngơi một chút. Làm người nổi tiếng nhìn thì hào nhoáng thật đấy, nhưng cũng đâu dễ dàng gì.
"Năm nay em về nhà ăn Tết đúng không?"
"Ừm." Phó Tuyết Lê vừa trả lời vừa nghịch điếu thuốc và chiếc bật lửa trong tay.
Đường Tâm gật đầu: "Cũng đến lúc về đoàn tụ với gia đình rồi."
Thẩm Thành khi đêm xuống, gần bảy giờ tối, các tuyến đường chính lại bắt đầu kẹt xe từng chút một. Dưới màn đêm đen kịt, đây là khu tam giác vàng sầm uất, tập trung các khu mua sắm và giải trí cao cấp của thành phố, nơi đèn neon nhấp nháy, ánh đèn rực rỡ như mê hoặc.
Thiên Đường—một địa điểm giải trí cao cấp rất nổi tiếng trong khu Tam Giác Vàng. Ngoài sự tráng lệ và xa hoa, khó mà tìm thêm tính từ nào để mô tả nó. Nơi này được chia thành nhiều tầng lầu, với tổng cộng 48 phòng riêng biệt.
Vừa bước vào đại sảnh đã có quản lý dẫn đường phía trước. Đường Tâm thì thầm: "Dạo này thị trường bất động sản ảm đạm hẳn, mấy ngày trước lãnh đạo bên trên có nói Phương tổng định đầu tư vào mấy công ty truyền thông. Hôm nay chắc khách trong giới sẽ rất đông đấy, em…"
"Ý gì vậy? Em với Phương tổng cũng không thân lắm đâu." Phó Tuyết Lê nhíu mày.
Đường Tâm thở dài: "Đại tiểu thư à, không phải chị bắt cô làm gì đâu. Hôm nay là sinh nhật của Phương tổng, lát nữa mời rượu thì chỉ cần nói vài câu lịch sự, đại khái kiểu đại diện công ty đến chúc mừng là được rồi."
Những người đến Thiên Đường đều là tầng lớp giàu có, danh giá, đều là những nhân vật có tiếng tăm và kinh nghiệm xã giao. Họ không làm những chuyện tầm thường hay thấp kém, ít nhất là không chơi bời linh tinh ở đây. Tối nay, hầu hết mọi người đến cũng chỉ giống như Đường Tâm và nhóm cô ấy kéo quan hệ, chủ yếu là nghi lễ xã giao, còn trọng tâm vẫn là bàn chuyện làm ăn.
–
Cùng lúc đó.
"Thiên Đường là địa điểm giải trí hàng đầu trong giới giải trí của Thẩm Thành. Cổ đông lớn nhất của nơi này là Phương Trầm, em trai của Phương Đô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!