Chương 30: (Vô Đề)

"Dì Tề có nấu canh xương cho anh uống không?" Cơn đau nơi mắt cá chân dịu lại đôi chút, tinh thần căng thẳng của Phó Tuyết Lê cũng thả lỏng được phần nào.

"Không có." Hứa Tinh Thuần co ngón tay lại, anh ấn nhẹ lên chỗ sưng đỏ, "Đau thì nói với anh."

"Dạo này anh đừng hút thuốc, cũng đừng uống rượu nữa." Phó Tuyết Lê đưa mắt nhìn quanh bàn trà một vòng, ánh mắt dừng lại vài giây rồi thản nhiên hỏi: "Bó hoa bách hợp kia là ai tặng vậy?"

Anh thản nhiên đáp: "Đồng nghiệp."

"Mã Huyên Nhụy à?" Phó Tuyết Lê hỏi thẳng, "Hôm nay cô ta có đến không?"

"Có một nhóm người đến."

Đây có coi như là ngầm đồng ý rồi không nhỉ?

Một bên khóe mắt của cô nhếch lên, cô không kiềm được mà nói: "Vậy anh có biết không… thường thì chỉ người đến thăm bạn trai mới tặng hoa bách hợp thôi?"

Hứa Tinh Thuần cúi đầu làm như không nghe thấy, cô không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh.

"Đương nhiên là em không có ý quản thúc anh đâu, chỉ là nếu bây giờ anh đã có người phù hợp…"

Cô cố gắng tìm một lý do để che đậy sự chiếm hữu vô tình lộ ra trong lời nói vừa rồi —

Dù sao thì tình trạng và mối quan hệ hiện tại của họ vẫn khá căng thẳng và rối rắm, chẳng có điều gì được nói rõ ràng. Chưa nói đến việc cô không thể đoán được thái độ của Hứa Tinh Thuần, đến việc xác định suy nghĩ của chính mình còn khó hơn.

Nói cách khác, cô dành cho Hứa Tinh Thuần tình cảm, khao khát, và còn rất nhiều sự day dứt trong lòng.

Cảm giác tội lỗi nhiều đến mức gần như vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

Nhưng phải làm sao đây, bản thân Phó Tuyết Lê chính là người thiếu trách nhiệm như vậy.

Rõ ràng cô cũng biết nhưng luôn không thể kiềm chế được mà mất kiểm soát. Bản tính xấu này muốn sửa không phải chuyện một sớm một chiều.

Đôi khi cô cũng nảy ra ý nghĩ: thà cứ thế mà rời đi cho xong, giả vờ như mình chưa từng làm điều gì tổn thương đến Hứa Tinh Thuần, rồi cả hai đều không còn gì nợ nhau nữa.

Nhưng trong lòng luôn có một tiếng nói vang lên.

— Hãy đối xử tốt hơn với Hứa Tinh Thuần đi.

Anh ấy đáng thương như vậy.

Anh ấy đã thích mày suốt thời gian dài như vậy.

Hãy đối xử tốt hơn với anh ấy hơn nữa đi.

"Có đối tượng phù hợp rồi, sau đó thì sao?" Giọng của Hứa Tinh Thuần nghe có vẻ mỉa mai.

Phó Tuyết Lê biết mình nói sai lời, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng mong manh, cố gắng gượng gạo, muốn như trước kia đánh lừa cho qua chuyện: "Chúng ta trước đó đã nói rồi mà…"

Nói là sẽ làm bạn, buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại từ đầu…

Haizz, sao bầu không khí vừa rồi còn thoải mái, mà giờ lại đột nhiên trở thành như thế này…

Hứa Tinh Thuần nhìn cô một lúc rồi nói, "Đến bây giờ em vẫn còn định tiếp tục nói những lời ngu ngốc đó với anh sao?"

"Không, không phải đâu." Phó Tuyết Lê phản ứng một cách vô thức phủ nhận. Cô bối rối một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được. Sau một hồi im lặng, đột nhiên cô hiểu được ý của Hứa Tinh Thuần trong lời nói, lòng như lật lên lật xuống, rồi dần trĩu nặng, cảm giác xấu hổ dâng trào mạnh mẽ.

Hóa ra trong lòng anh hiểu rõ hơn bất cứ ai, chỉ là không muốn thẳng thắn nói ra mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!