Giữa trưa, Phó Tuyết Lê bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc.
Giọng của Tây Tây đầy lo lắng: "Chị Tuyết Lê, anh quay phim bị chặn ngoài cổng rồi, bọn em không được phép vào khu dân cư, bọn họ còn nói là không được quay ở bất kỳ đâu."
Phó Tuyết Lê nhìn chằm chằm lên trần nhà, mất vài giây mới phản ứng lại. Ồ… cô quên mất, trước đó đã nhận lời tham gia một chương trình thực tế. Hôm nay chính là ngày hẹn quay hình tại chỗ ở của nghệ sĩ.
Cô vật vờ ngồi dậy rồi thốt ra hai chữ: "Không được."
Tất nhiên là không được. Hứa Tinh Thuần vẫn còn ở đây, sao có thể để máy quay ghi lại hình ảnh được chứ. Đến lúc đó lại là một đống tin đồn tiêu cực đầy trời.
Phó Tuyết Lê lập tức gọi điện cho Đường Tâm, bảo cô ấy đặt gấp một khách sạn và kêu người đến dàn dựng bối cảnh quay.
Bảo vệ bên dưới chỉ cho Tây Tây và chuyên viên trang điểm lên.
Vừa mới thức dậy, lưng của Phó Tuyết Lê đau ê ẩm, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một ly nước. Cô cầm lên làm dịu cổ họng rồi lê dép sang phòng của Hứa Tinh Thuần.
Vừa mới thức dậy, eo đau nhức vô cùng. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Phó Tuyết Lê phát hiện trên tủ đầu giường có để một cốc nước. Cô cầm lên nhấp một ngụm làm dịu cổ họng, rồi lê dép đi sang phòng Hứa Tinh Thuần.
Cô dụi mắt, tựa vào tường nhìn anh. Ánh nắng giữa trưa chói chang quá, khiến đồng tử cô hơi khó chịu.
"Hứa Tinh Thuần, anh ăn sáng gì vậy?" Vừa mới tỉnh dậy nên giọng cô vẫn còn yếu ớt và khàn khàn.
"Bây giờ là mười hai rưỡi trưa." Gió lạnh từ ban công thổi ù ù vào nhà, Hứa Tinh Thuần ngồi trên ghế, nhiệt độ hơi thấp, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám hơi rộng, không khoác áo ngoài. Anh lật sang một trang sách, vẻ mặt vẫn bình thản và điềm đạm như thường.
"Dì Tề chưa tới à?"
"Tới rồi."
Phó Tuyết Lê nhăn mặt, "Sao anh không gọi em?"
Lúc này chuông cửa vừa kêu, cô dừng lời, quay người đi mở cửa. Rồi cô quay lại nói thêm một câu, "Mặc thêm quần áo đi Hứa Tinh Thuần, trời lạnh thế này mà."
Mở cửa ra, Tây Tây ôm một đống đồ đứng ngoan ngoãn ngoài cửa. Nhìn thấy Phó Tuyết Lê, khuôn mặt cô ấy lập tức mặt sáng bừng lên, câu *****ên nói lại là: "Hehe, chị Tuyết Lê, ở đây quản lý nghiêm lắm, chắc không phải lo mấy phóng viên tới chụp trộm đâu."
"Chị cũng có ở đây thường xuyên đâu." Phó Tuyết Lê nhíu mày rồi mở cửa cho họ vào.
Tây Tây và chuyên gia trang điểm đều không học qua giáo dục cao siêu gì, vừa bước vào nhà đã bị dãy kệ sách khổng lồ làm họ choáng ngợp. Rồi họ lại lẩm bẩm trong lòng, nếu mà kéo được anh quay phim vào đây, khi phát lên mạng chắc chắn sẽ gây một làn sóng dư luận không nhỏ.
Họ tò mò nhìn quanh nhưng cũng không tiện đi lung tung. Chỉ đơn giản quan sát một vòng, rồi theo chân vào phòng của Phó Tuyết Lê.
Vì thời gian gấp rút, chỉ có nửa tiếng để hoàn thành kiểu tóc, trang phục và trang điểm. Phó Tuyết Lê chưa ăn gì, cô chỉ nhai vài lát bánh mì nướng và uống một cốc sữa đậu nành do Tây Tây mang đến.
Gần đến tháng 11, trời đã hơi se lạnh, cô phải ghi hình show thực tế nên đành mặc chiếc váy dài đến ngang đầu gối.
Rất mềm và mịn, đúng là lụa thật vẫn có sự khác biệt.
Uống xong nửa chén sữa đậu nành, Phó Tuyết Lê vẫn hơi lo lắng, liền tiến lại gần và đẩy cửa phòng Hứa Tinh Thuần. Anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy mà không hề động đậy.
Cô nói, "Chiều nay em có chút việc nên phải ra ngoài, buổi tối không chắc có về được không, nếu có việc gì thì gọi cho em nhé."
Sau một lúc im lặng, cô lại lẩm bẩm, "Anh ở nhà một mình có ổn không? Hay để em gọi dì Tề đến nhé, nếu không thì phải làm sao đây?"
Nhưng Hứa Tinh Thuần vẫn không trả lời.
Im lặng thêm một lúc, Phó Tuyết Lê tự nhiên gật đầu, "Thôi được rồi, em sẽ cố gắng về sớm."
"Phó Tuyết Lê." Hứa Tinh Thuần gọi cô.
Phó Tuyết Lê quay lại nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!