Cuối tháng Mười, sau đợt nắng nóng cuối cùng thì Thẩm Thành đột ngột chuyển lạnh. Bầu trời phủ đầy mây xám nặng nề, gió lớn bắt đầu nổi lên trên phố, chỉ chốc lát sau mưa như trút nước ào ào đổ xuống.
Hôm nay là ngày Hứa Tinh Thuần xuất viện.
Dì Tề đã mua sẵn bộ ga giường mới rồi mang ra tiệm giặt ủi trong khu chung cư để giặt rồi sấy khô. Biết Phó Tuyết Lê không quen nằm giường cứng, dì còn đặc biệt đặt mua một tấm nệm mềm rồi nhờ người chuyển đến tận nơi.
Chỉ riêng việc dọn dẹp nhà cửa cũng mất nguyên buổi sáng. Nhìn đồng hồ, vừa mới hơn ba giờ chiều một chút.
Dì Tề ước chừng giờ này chắc Hứa Tinh Thuần cũng sắp về đến nhà rồi, liền chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn.
Phó Tuyết Lê sợ ướt lại sợ lạnh nên cô hoàn toàn chẳng muốn nhúc nhích. Cô cuộn mình trên ghế sofa, cầm điện thoại chơi game xếp hình rồi uể oải nói: "Bên ngoài mưa to như trút, sao dì không gọi đồ ăn về cho tiện ạ?"
Lúc thay giày ở cửa để chuẩn bị đi, dì Tề nói: "Đồ ngoài sao ngon bằng đồ dì nấu được? Với lại hôm nay dì còn định hầm nồi canh sườn cho Tiểu Hứa nữa."
Ra khỏi khu chung cư phải băng qua mấy con phố mới tới được chợ. Cơn mưa thu lần này không hề đơn giản, lại còn kèm theo gió lớn. Dì Tề giương ô nhưng vẫn không tránh khỏi bị mưa tạt ướt một chút. Dì xách theo một đống rau lớn bằng một tay, đứng bên lề đường rụt cổ giậm chân, định vẫy taxi về nhà.
Đang loay hoay nhìn quanh, bất ngờ có mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại lác đác ngay trước mặt, còi xe cũng vang lên vài tiếng cảnh báo.
Người đi đường xung quanh không khỏi quay đầu nhìn.
Dì Tề còn đang ngơ ngác tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra quanh đây, nên cũng nhìn quanh theo bản năng. Đúng lúc đó, cửa kính bên hông một chiếc xe cảnh sát hạ xuống một nửa, có người gọi to: "Dì ơi, trùng hợp quá! Dì lên xe đi, chúng cháu trở dì một đoạn ạ!"
"Dì che ô thế này mà mấy đứa cũng nhìn ra được à?" Dì Tề ngơ ngác ngồi lên xe mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lần đầu được ngồi xe cảnh sát, dì Tề vừa hồi hộp vừa tò mò mà đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng bỗng thấy khí thế lạ thường.
Lúc đó là Lưu Kính Ba đang lái xe, Hứa Tinh Thuần ngồi ghế phụ. Còn cậu lính trẻ tên Tiểu Vương ngồi cạnh dì Tề thì thao thao bất tuyệt:
"Có gì đâu dì! Dì chưa thấy lúc bọn cháu đi phá án thôi, lúc đó mới gọi là ngầu á. Mắt tụi cháu như tia X
-ray vậy, liếc một cái là biết ai có vấn đề. Có người thì giả gái, có người hóa trang kín mít, nhưng vẫn bị tụi cháu lôi ra được như thường."
Dì Tề thấy buồn cười rồi cố ý chọc lại: "Theo như mấy đứa nói, chẳng phải dì cũng giống như nghi phạm của tụi cháu rồi sao?"
"Không, không, không có đâu ạ!" Tiểu Vương vội xua tay rồi tặc lưỡi một cái: "Dì xem, tất cả là nhờ đội trưởng Hứa đấy, anh ấy vừa liếc một cái là nhận ra dì liền."
Dì Tề tò mò hỏi: "Cả mấy chiếc xe này đều đến đón Tiểu Hứa xuất viện hả? Mà thằng bé cũng không có nhiều đồ mà, sao lại cần nhiều xe như vậy?"
Hai người còn đang trò chuyện, Lưu Kính Ba vừa lái xe vừa chen vào một câu: "Hôm nay bọn cháu được nghỉ nên rủ nhau tới luôn. Vợ cháu còn đang ở nhà làm một bàn đồ ăn lớn nữa kìa. Dì nếu ngại nấu nướng thì cứ để rau vào tủ lạnh đi, tối nay dẫn Hứa Tinh Thuần sang nhà cháu ăn cơm luôn nhé?"
"Không cần đâu." Chưa đợi dì Tề trả lời, Hứa Tinh Thuần đã lên tiếng từ chối trước.
Dì Tề cười tươi rồi nhẹ nhàng nói: "Các cháu cứ ăn với nhau đi, trong nhà còn người nữa mà."
Tiểu Vương đang định hỏi "ai vậy, dẫn theo luôn đi cho vui", nhưng lời vừa đến miệng thì như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nuốt ngược lại.
–
Cánh tay của Hứa Tinh Thuần đã tháo băng bó cố định, vết thương giờ chỉ còn được quấn bằng băng trắng. Nhưng chân cẳng vẫn chưa linh hoạt, đi lại vẫn phải chống nạng.
Một anh chàng cao to trong đội đặc nhiệm giúp Hứa Tinh Thuần xách hết mấy thứ lặt vặt lên tới cửa nhà, phải đi đi lại lại mấy lần. Trước khi rời đi, anh chàng đps còn đứng ở cửa cầu thang nói thêm vài câu rồi mới chịu về. Mấy người còn lại thì đều qua nhà Lưu Kính Ba ăn cơm, chỉ còn lại Hứa Tinh Thuần với dì Tề.
"Ây da, Tiểu Hứa này," dì Tề vừa đỡ anh vừa lắc đầu, "con thế này mà không để người ta dìu lên, sao phải cố gắng làm gì chứ?"
Hứa Tinh Thuần lắc đầu: "Không cần làm phiền họ ạ."
Dì Tề không biết rằng bình thường Hứa Tinh Thuần luôn cố tránh mọi tiếp xúc thân thể với người khác, anh mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
"Tiểu Tuyết Lê, bọn dì về rồi đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!