Trong phòng, cả hai người đồng thời rơi vào im lặng.
Bầu không khí trở nên gượng gạo suốt hơn mười giây, Phó Tuyết Lê không nhịn được mà dời ánh nhìn sang khuôn mặt anh, có hơi mất tập trung.
Hốc mắt hơi sâu, ánh mắt có chút ẩm ướt, mí mắt mỏng nhẹ, mái tóc đen mềm mại, những sợi tóc rơi lộn xộn.
Đường nét khuôn mặt nhạt và thanh thoát, cổ áo của bộ quần áo bệnh nhân hơi thấp để lộ toàn bộ xương vai và xương quai xanh trắng trẻo.
Phải thừa nhận rằng vẻ ngoài và vóc dáng kiểu này của anh thực sự rất mê hoặc.
Phụ nữ bình thường mà nói không thích cũng khó.
Ngay cả cô… cũng thường xuyên bị sắc đẹp của anh làm cho dao động.
Cho đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bỏ được cái tật đó.
Ánh mắt lại lảng vảng trên người anh một lúc nữa, Phó Tuyết Lê buộc bản thân phải quay đi.
Thật ra cô biết, chuyện đột ngột đề nghị dọn đến nhà anh rất không thích hợp, thực sự là không thích hợp.
Dù sao thì Phó Tuyết Lê và Hứa Tinh Thuần, một nam một nữ độc thân, lại từng có một đoạn tình cảm rối ren… Nhưng khi nói ra điều đó cô thật sự không nghĩ nhiều. Hai người họ xem như cùng nhau lớn lên, thứ tình cảm giữa họ sớm đã vượt ra ngoài phạm vi của tình yêu.
Tình yêu có thể tan biến hoàn toàn nhưng tình cảm thì không. Dù có cắt đứt bằng một nhát d. ao thì sự ràng buộc và dây dưa vẫn còn đó.
Lần này Hứa Tinh Thuần lại vì cô mà bị thương, xét về tình cảm hay lý lẽ thì cô đều không thể làm ngơ. Nhưng trước đó cô còn nói với anh phải quên cô đi và bắt đầu một cuộc sống mới cho tốt, vậy mà giờ lại chủ động đề nghị dọn đến nhà anh…
Ngay cả Phó Tuyết Lê cũng cảm thấy bản thân có vấn đề. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, giờ thu hồi lại… chẳng phải sẽ trông quá thất thường và thiếu quyết đoán sao?
Nếu thật sự không được thì cô vẫn phải giải thích đôi chút.
"Anh không phản ứng gì là vì không nghe thấy sao?" Cô hỏi.
Hứa Tinh Thuần sắc mặt bình lặng, ánh mắt không nóng không lạnh. Hàng mi khẽ run, một lúc sau anh mới cố định ánh nhìn trên khuôn mặt cô rồi chậm rãi nói một câu: "Những lời em từng nói với anh, câu nào là thật câu nào là giả?"
"……"
Bất ngờ nghe được câu này, Phó Tuyết Lê nhất thời thật sự không phân biệt nổi khẩu khí của anh là đang chất vấn hay chỉ đang nói sự thật.
Anh đang mỉa mai cô chỉ toàn nói dối với anh.
Hay chỉ đơn thuần là hỏi thật lòng?
Phó Tuyết Lê tự hỏi chính mình, cô cũng không hề lừa dối anh nhiều lần như vậy mà…
Hứa Tinh Thuần luôn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng khiến người khác không thể đoán nổi suy nghĩ của anh. Anh vốn là người như vậy, lạnh lùng thờ ơ và không dễ nổi giận. Ngay cả khi giận thì cũng không để người khác nhận ra.
Cô vẫn cầm bát trên tay, hành động dừng lại vài giây, trong khoảnh khắc ấy cô cũng không biết nên nói gì mới hợp lý.
"Em nói đi." Hứa Tinh Thuần nhíu mày và cố gắng đè nén hơi thở.
Phó Tuyết Lê nghĩ anh đang từ chối và sốt ruột thúc giục, nên cô rất ngượng ngùng và khó xử mà giải thích một cách lúng túng: "Em biết là anh có chứng ưa sạch sẽ, công việc cũng nhiều, không thích người khác chạm vào. Anh lại không muốn ở nhà người khác, cũng không muốn thuê bảo hộ riêng. Nhưng vừa rồi, tình cờ em nghe được chuyện này ở bên ngoài, nghĩ rằng trong một hai tháng tới em sẽ ở Thâm Thành vì công việc, thời gian cũng khá rảnh rỗi, nên mới hỏi thử anh thôi."
Anh im lặng và cũng không có phản ứng gì. Cô đành tiếp tục nói lắp bắp, cũng không rõ mình muốn nói gì, lời nói đầy rối rắm.
"À, Hứa Tinh Thuần, anh có hiểu lầm gì không? Ý em là đợi anh hồi phục rồi em sẽ dọn ra, không phải như anh nghĩ đâu, lần này anh bị thương là vì em, em chỉ muốn đền bù cho anh thôi. Không, không phải đền bù, mà là trả ơn. Nếu anh ở nhà một mình dưỡng thương mà lại gặp chuyện gì, em thật sự sẽ không yên lòng."
Những lời này khiến đáy mắt Hứa Tinh Thuần lập tức phủ đầy bóng tối, vẻ mặt bình thường khó có được lại nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, vẻ im lặng khó nói và nỗi buồn sâu kín ấy quá nhanh đến mức không thể nắm bắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!