Chương 26: (Vô Đề)

Gần đây, các y tá trong bệnh viện rất thích đi kiểm tra phòng 401. Trương Thuần cũng là một trong số đó, mỗi lần trước khi đi đều đứng trước gương quay qua quay lại, chỉnh trang cho bản thân thật chỉn chu.

"Ôi trời, lại đi phòng 401 để ngắm soái ca rồi phải không?" Một người qua đường nhìn thấy Trương Thuần đang tự sướng, không nhịn được liền trêu chọc.

Nói đến bệnh nhân ở phòng 401, các y tá nữ ít nhiều đều có ấn tượng.

Anh ấy có đôi mày thanh tú, gương mặt sáng sủa, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, trông như bức tranh thủy mặc đen trắng tinh xảo, nét đậm nhạt vừa phải. Bình thường tiếp xúc thì có vẻ rất hiền lành nhưng ít nói.

"Vị cảnh sát kia tôi đã nhờ người tìm hiểu rồi, tên là Hứa Tinh Thuần phải không? Tuổi còn trẻ mà đã là đội trưởng, không có thói quen xấu gì. Tôi có một người anh họ cũng làm trong đội họ nói rằng anh ấy chưa có bạn gái. Công việc thì ít khi phạm sai sót, rất nhiều lãnh đạo trong sở đánh giá cao anh ấy, nói chung là một nhân tài tiềm năng, tương lai rộng mở." Y tá A nhìn chăm chú rồi nói chuyện với Trương Thuần trong bữa trưa.

Trương Thuần bình tĩnh và lặng lẽ nghe y tá A vừa tám chuyện vừa ăn uống thảnh thơi. Cô không thể phủ nhận bản thân thật sự khá quan tâm đến Hứa Tinh Thuần.

Một lý do nữa là gần đây gia đình cô liên tục thúc giục kết hôn, ép cô phải đi xem mặt với mấy người đàn ông trung niên "dầu mỡ" (đàn ông đã có tuổi, lôi thôi nhưng thích làm màu và thể hiện).

Trương Thuần khá xinh đẹp nên hơi kiêu ngạo, từ nhỏ cô đã là người thích vẻ bề ngoài. Cô có điều kiện tốt, lại là y tá với công việc ổn định nên có không ít người theo đuổi. Mấy người đi xem mặt tuy có tiền, nhưng cô cảm thấy thiếu phong cách nên cô chẳng thích ai trong số đó.

"À đúng rồi đúng rồi, còn có chuyện này nữa." Y tá A bí mật nói, "Người đàn ông này có vẻ bố mẹ đều mất rồi, mặt lạnh mà lòng ấm áp, chắc chắn là người rất biết quan tâm. Dù công việc có phần nguy hiểm nhưng ít ra có xe có nhà, khi cưới về về thì cuộc sống khá sung sướng đó."

Trương Thuần sững người một chút, cô suy nghĩ kỹ lại. Hình như ngoài một người dì thường xuyên đến đưa cơm, thì thật sự không có người thân nào đến thăm Hứa Tinh Thuần.

Nhưng cô ấy không để lộ ra ngoài, chỉ hơi ngượng ngùng mà nũng nịu với y tá A: "Cô nói linh tinh gì thế, có liên quan gì đến tôi đâu."

"Cô đừng giả vờ nữa, mấy ngày nay trông cô cứ như đang sống trong mùa xuân vậy, tôi biết cô có hứng thú với người ta rồi chứ gì? Lần trước tôi đi thay băng cho Hứa tiên sinh, ôi thôi thân hình đẹp trai cực, bụng sáu múi quyến rũ chết người, tôi cứ muốn đưa tay chạm thử xem sao. Đáng tiếc tôi đã có bạn trai rồi, nếu không thì tôi đã xin số điện thoại của anh ta rồi đấy."

Trương Thuần đỏ mặt giả vờ đánh cô ta: "Cô xấu xa quá rồi đấy!"

Y tá A cười thấu hiểu, "Ôi thôi được rồi, tôi chỉ đùa thôi mà."

Đến giờ nghỉ trưa, Trương Thuần vẫn đang suy nghĩ về Hứa Tinh Thuần.

Cô cảm thấy anh ấy có một gia đình không hạnh phúc, chắc chắn sẽ thiếu thốn tình cảm. Nếu trong khoảng thời gian này cô tranh thủ tiếp cận, thường xuyên đến thăm hỏi, đem lại chút hơi ấm, để anh ấy cảm nhận được sự quan tâm từ người khác, biết đâu sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi công sức. Mặc dù hiện tại Hứa Tinh Thuần có vẻ khá lãnh cảm về mặt tình cảm, nhưng ít nhất điều đó cũng cho thấy, anh ấy đẹp trai nhưng không phải kiểu người thích ve vãn phụ nữ.

Buổi chiều đến giờ khám bệnh.

Giường bên cạnh của cụ ông đã mất mấy ngày trước đã đã dọn dẹp sạch sẽ, hiện giờ trong phòng bệnh giờ chỉ còn mỗi Hứa Tinh Thuần.

Dáng vẻ của anh bình tĩnh và điềm đạm tựa lưng vào đầu giường. Vì bị thương vai phải nên chỉ còn một tay có thể hoạt động tự do, trước mặt anh chất đầy hồ sơ cần xử lý và một chiếc máy tính.

Trương Thuần liếc nhìn khuôn mặt Hứa Tinh Thuần, rồi chú ý đến bàn tay đang cầm bút của anh.

Không có các khớp ngón tay nổi rõ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, bàn tay thon dài nhìn rất hài hòa và dễ chịu.

Một người đàn ông vốn đã sở hữu ngoại hình điển trai, đặc biệt là khi anh tập trung làm việc thật sự rất thu hút.

Cô khẽ ho một tiếng không tự nhiên, tay chui vào túi áo nhằm thu hút sự chú ý của anh: "Cảnh sát Hứa?"

Hứa Tinh Thuần nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên.

Trương Thuần tinh nghịch nghiêng đầu, ánh mắt đầy thích thú mang theo chút nụ cười: "Năng lực công việc giỏi vậy sao? Cơ thể còn chưa hồi phục mà đã bắt đầu bận rộn làm việc rồi?"

Hứa Tinh Thuần hơi gật đầu coi như là trả lời.

Gợi tình với đàn ông thì phải có điểm dừng, không thể quá nhiệt tình nhưng cũng không thể quá lạnh lùng. Vượt quá một chút cũng không sao, kiểu mập mờ thoáng qua mới là vừa vặn nhất.

Trương Thuần bước lại gần giúp anh chỉnh lại chiếc gối tựa bị lệch, giọng nói mang chút e thẹn vừa phải: "Bình thường thì đừng bàn chuyện án sự với mấy đồng nghiệp đến bệnh viện nữa nhé, bác sĩ cũng đã bảo rồi, anh nên hạn chế nói chuyện, tốt nhất là đừng nói gì. Bây giờ cơ thể anh còn chưa hồi phục tốt, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Đừng trách tôi lắm lời, dù sao sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!