Chương 25: (Vô Đề)

Mới vừa qua năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn.

Tiếng chuông điện thoại kèm rung nhẹ vang lên, Phó Tuyết Lê khẽ động đậy rồi đưa tay lướt loạn xạ rồi bấm tắt báo thức.

Tư thế ngủ cúi sát mép giường đêm qua thật không thoải mái, lại mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn.

Vừa cử động, toàn thân cô như bị điện giật và tê rần khắp nơi.

Phó Tuyết Lê không nhịn được mà thở khẽ một tiếng.

Khó khăn lắm mới tập trung lại được, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, cô ngẩn người trong chốc lát. Khi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt của cô mở lớn hơn một chút, cuối cùng cô cũng nhìn rõ thứ ngay dưới mặt mình…

Là tay của Hứa Tinh Thuần?

Phải mất một lúc cô mới kịp phản ứng.

Cô khẽ chạm vào, đầu ngón tay của anh vẫn còn ấm. Lòng bàn tay mở rộng, các đốt xương rõ ràng, bàn tay này đang nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt cô nên vẫn còn vương hơi ấm.

Một cánh tay như thế vậy mà cứ thế nằm trơ trọi ngoài chăn suốt cả đêm.

Phó Tuyết Lê đứng dậy xoay xoay cái cổ đau mỏi, liếc nhìn người đàn ông vẫn đang say ngủ trên giường, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc phức tạp —

Tối qua là do cô ngủ quá say… nên mới lấy luôn cánh tay anh làm gối đầu?

Phó Tuyết Lê nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng đặt cánh tay anh trở lại dưới chăn.

Hứa Tinh Thuần khẽ nhíu mày nhưng không tỉnh lại. Vốn dĩ Phó Tuyết Lê không quen nói lời tạm biệt với người khác nên cũng không đánh thức anh. Cô lặng lẽ rón rén bước ra khỏi phòng bệnh. Vừa quay đầu lại, liền thấy bà lão đêm qua đang chậm rãi bước tới trên hành lang.

"Cô bé, đi sớm thế à." Bà lão lên tiếng chào hỏi.

Phó Tuyết Lê khẽ gật đầu, liếc thấy túi đồ ăn sáng trong tay bà, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng hỏi: "Bà ơi, những món này bà mua ở đâu thế ạ?"

"Cái này à?" Bà lão vừa chuẩn bị mở cửa phòng vừa đáp, "Ngay con hẻm nhỏ cạnh bệnh viện thôi, gần lắm."

"Vâng, cháu cảm ơn bà."

Cô đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ lưỡi trai lên đầu, sau khi trang bị kín mít thì Phó Tuyết Lê mới dám rảo bước ra khỏi tòa nhà điều trị.

Dạo này hễ thấy phóng viên là cô chỉ muốn trốn, mà về nhà cũng chẳng thiết tha gì. Có lẽ do gần đây xuất hiện trên truyền thông quá nhiều nên quanh khu chung cư mà Phó Tuyết Lê đang ở thường xuyên có fan cuồng lảng vảng. Lần trước Đường Tâm còn gọi điện bảo rằng ban quản lý phát hiện mấy chiếc camera lắp trộm quanh nhà cô, nên không ngoài dự đoán, có lẽ lại phải chuẩn bị chuyện chuyển nhà lần nữa rồi.

Gần bệnh viện có khá nhiều tiệm ăn sáng nhỏ. Gần sáu giờ sáng nên khách chủ yếu là dân công sở dậy sớm, học sinh và mấy cụ ông cụ bà. Phó Tuyết Lê chọn một tiệm có ít người. Qua lớp kính cửa sổ, bên trong là một đôi vợ chồng trung niên đang tất bật, còn có một chàng trai trẻ phụ giúp.

Thấy có khách vào, chàng trai trẻ lập tức bước tới đón: "Chào chị, chị muốn ăn gì ạ?"

Phó Tuyết Lê ăn mặc quá kín mít khiến mấy vị khách khác trong tiệm không khỏi liếc nhìn với ánh mắt tò mò và dò xét.

Cô ngẩng đầu nhìn bảng thực đơn một lúc, cô có vẻ hơi do dự rồi quay sang hỏi: "Ờ… chỗ các anh có giao đồ ăn không?"

"Giao đồ ăn ạ?" Chàng trai trẻ sững người một chút rồi hỏi lại: "Chị muốn giao đến đâu? Khoảng mấy giờ ạ?"

"Giao đến khu phòng bệnh ở bệnh viên, rất gần đây thôi, tầm… từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ là được."

"À, cái đó hả, không vấn đề gì." Chàng trai đáp.

"Thật sao?" Phó Tuyết Lê mừng rỡ, cô mượn giấy bút, nghĩ một lát rồi viết số phòng bệnh và địa chỉ rồi đưa cho cậu ta: "Vậy lát nữa nhớ giúp tôi nhé, mang một phần sữa đậu nành xay nguyên chất, một bát cháo, thêm vài cái quẩy nữa."

"Được ạ." Chàng trai tươi cười nhận lời.

Phó Tuyết Lê hơi ngập ngừng rồi nghiêm túc dặn thêm: "Nếu anh ấy hỏi ai mua bữa sáng cho mình, thì cậu cứ nói là một cô gái xinh đẹp có lòng tốt, bảo anh ấy đừng xúc động quá, những chuyện khác thì đừng nói gì thêm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!