Chương 24: (Vô Đề)

Cô trốn vào nhà vệ sinh và mở chiếc gương nhỏ ra, dưới ánh đèn không quá sáng, Phó Tuyết Lê nhìn thấy rõ gương mặt với lớp trang điểm bị nhòe trên mặt mình.

Đôi mắt cô đau nhức, có lẽ đã rất lâu rồi chưa từng khóc nhiều như vậy.

Cô lấy nước tẩy trang ra, mở vòi nước rồi dùng nước lạnh rửa sạch khuôn mặt. Thở dài một hơi thật dài, rồi từ trong túi lôi ra bông tẩy trang tỉ mỉ lau sạch những vết bẩn còn sót lại trên mặt.

Sau lưng vang lên một tiếng động nhỏ, cánh cửa bị đẩy khẽ, có người nhẹ giọng hỏi với giọng nói già nua khàn khàn: "Bên trong có người không?"

Phó Tuyết Lê nghe thấy thì quay đầu lại, cô liền nhìn thấy đó là một bà lão. Trông bà đã rất cao tuổi, lưng còng, tóc bạc trắng, nhưng gương mặt lại rất hiền hậu.

Cô có chút ấn tượng, vừa rồi trong phòng bệnh của Hứa Tinh Thuần hình như cô đã nhìn thấy bà cụ này, chắc là người nhà của bệnh nhân nào đó. Phó Tuyết Lê bước tới mở cửa, cô rất hòa nhã nói: "Cháu sắp xong rồi, bà vào đi ạ."

Bà cụ bê một chậu nhựa và mở vòi nước để lấy nước. Trong nhà vệ sinh chỉ có hai người. Bà cụ không biết người đứng trước mặt là minh tinh nên liền tiện miệng trò chuyện, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng nở nụ cười rạng rỡ hỏi: "Nhìn cháu chắc cũng tầm tuổi cháu gái bà, khuya thế này còn đến đây, là bạn gái của cậu thanh niên nằm giường bên cạnh à?"

"…" Phó Tuyết Lê không trả lời, cô cũng không tỏ vẻ ngượng ngùng hay né tránh.

"Nghe bác sĩ nói cậu ấy sáng nay mới được chuyển ra từ phòng hồi sức. Cậu ấy là cảnh sát đúng không, chiều nay bà còn thấy mấy cảnh sát đến thăm cậu ấy nữa cơ. Haizz, làm cảnh sát đúng là nguy hiểm, khiến người ta lo lắng lắm."

Phó Tuyết Lê khẽ "dạ" một tiếng, cô cảm thấy bà cụ này thật dễ mến: "Bà chỉ có một mình thôi ạ?"

Bà cụ cười rất hiền hậu: "Không phải đâu, con trai bà ban ngày mới tới. Buổi tối bà không yên tâm để ông lão ở nhà ngủ một mình nên ở lại bệnh viện trông ông ấy."

"Thấy cháu vừa nãy khóc, có chuyện gì không vui sao?" Bà cụ đưa tay định khóa vòi nước. Vòi hơi cũ nên không dễ xoay.

Phó Tuyết Lê thấy vậy liền bước đến giúp: "Để cháu làm cho." Cô ngập ngừng một chút rồi nói, "Không có gì đâu ạ, dạo gần đây tăng ca nhiều nên cháu mệt quá thôi, hơn nữa cũng có nhiều chuyện phiền lòng khiến cháu cảm thấy áp lực ngày càng lớn."

"Vậy à." Bà cụ thở dài khẽ lắc đầu rồi vỗ nhẹ vai Phó Tuyết Lê, "Cô gái trẻ còn trẻ mà, nên vui vẻ một chút. Đến tuổi như bà rồi cháu sẽ hiểu, chuyện gì cũng chỉ cần thở dài một cái là có thể buông bỏ được. Biết đâu ngày mai cháu ngủ trưa dậy, chuyện buồn hôm nay cũng chẳng còn là gì nữa."

Phó Tuyết Lê khe khẽ "vâng" một tiếng.

Về lại phòng bệnh.

"Em, đi, đây." Cô cúi người nhẹ nhàng nói khẩu hình không phát ra tiếng với Hứa Tinh Thuần, để không làm phiền những bệnh nhân cùng phòng đã nghỉ ngơi.

Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ màu vàng dịu. Phó Tuyết Lê vừa mới tẩy trang, gương mặt mộc mạc dịu dàng, xóa đi vẻ rực rỡ quyến rũ thường ngày, cô như một đóa hải đường nở trong màn sương đêm yên tĩnh.

Hứa Tinh Thuần mới tỉnh lại, anh vẫn còn mơ màng nên phản ứng chậm một nhịp, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu.

Anh mở miệng, cố gắng nuốt khan, giọng khàn đặc vang lên: "Đi đường cẩn thận."

"Ừm."

Cô chậm rãi xoay người, vừa vén màn định bước ra thì sống mũi lại đột nhiên cay xè.

Trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Sau khi chia tay cô rất ít khi nghe tin tức về anh. Nhưng cô biết, ba của Hứa Tinh Thuần đã mất từ lâu, anh vốn không có nhiều người thân hay bạn bè thân thiết. Giờ đã khuya thế này chắc sẽ không có ai đến thăm anh.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, anh tỉnh lại trong cô đơn rồi lại chìm vào giấc ngủ một mình. Không có lấy một ai bên cạnh.

Nghĩ đến đây bước chân của Phó Tuyết Lê dừng lại ngay cửa. Cô bỗng cảm thấy toàn thân bị rút sạch sức lực, đặt tay lên tay nắm cửa mà không sao đẩy nổi.

Không biết đã qua bao lâu cô lại từng bước quay trở lại. Do dự một lúc cô lặng lẽ vén một góc rèm cửa lên.

Hứa Tinh Thuần vẫn chưa ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, khi nghe thấy tiếng bước chân anh từ từ mở mắt. Ánh đèn ngủ vàng nhạt vẽ thành một vòng sáng mờ, anh nhìn thấy cô, lông mi đen nhánh, ánh mắt lặng lẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!