Bất chợt giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Phó Tuyết Lê mở bừng mắt, đập vào mắt là một mảng trắng sáng chói chang. Mất mấy giây ngơ ngác, cô dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức rã rời như thể vừa bị nghiền nát.
Quần áo dính máu và bụi bẩn đã được thay, người cũng được lau rửa sạch sẽ. Phó Tuyết Lê khẽ cử động, cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Tây Tây ngồi cạnh đó thấy cô tỉnh lại như nhìn thấy cứu tinh, cô ấy nhào tới ôm chầm lấy và đỡ cô dậy, mắt rưng rưng nước: "Trời ơi! chị Tuyết Lê, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, chị làm em sợ muốn chết!"
"Xít… nhẹ chút." Phó Tuyết Lê hít một hơi lạnh, cô rút cánh tay mình lại, giọng khàn khàn mở miệng nhưng phản ứng có phần chậm chạp: "Chị… đang ở bệnh viện à?"
"Dạ dạ." Tây Tây vội vàng gật đầu lia lịa.
"Chị đã ngủ bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, chị Đường Tâm vừa mới rời đi thôi. Có rất nhiều phóng viên đứng ngoài cửa nhưng không được vào. Em vừa lướt Weibo, cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi lắm, ai cũng lo cho chị đó!"
Chỉ trong một đêm, việc Phó Tuyết Lê bị bắt cóc đã bị lan truyền ra ngoài. Cộng đồng bên ngoài thì kinh ngạc, lo lắng, đồn đoán đủ cả, fan hâm mộ thì như nổ tung, khiến cho tình hình trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.
Khi Tây Tây đang nói chuyện, Phó Tuyết Lê bất ngờ lật chăn nhảy xuống giường, hai đầu gối mềm nhũn, trán toát mồ hôi lạnh. Cô giơ tay chống vào tường bên cạnh rồi hỏi: "Hứa Tinh Thuần đâu, anh ấy đâu rồi?"
Nhìn Tây Tây há miệng nửa ngày mà không nói được lời nào, Phó Tuyết Lê cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Những ký ức hỗn loạn trước khi bất tỉnh trước đó quay trở lại trong đầu cô —
Khi đó, Chu Hạ nhấn nút kích hoạt thiết bị tự phát nổ trong tay, cả người cô bị Hứa Tinh Thuần lật úp đè lên, hai người lăn lộn mấy vòng. Cách đó không xa, bầu trời đầy sao lửa rực cháy vang rền, một màu đỏ thẫm bao trùm toàn bộ không gian xung quanh…
Tây Tây luôn cúi đầu không nói gì. Phó Tuyết Lê sốt ruột đẩy cô ấy ra và muốn bước ra ngoài: "Em không nghe thấy chị nói gì sao?!"
"Không phải…" Tây Tây giờ đây không dám nói câu nào làm cô ấy thêm xúc động nữa, "Bác sĩ nói hiện tại chị cần nghỉ ngơi thật tốt, không được đi lại lung tung. Còn… còn anh cảnh sát đi cùng chị, anh ấy cũng…"
"Anh ấy có phải gặp chuyện gì rồi không?" Phó Tuyết Lê hít sâu hai lần rồi hỏi một cách bình tĩnh.
"À?" Tây Tây nhăn mặt nói nhỏ nhẹ, cô ấy lấy hết can đảm nắm lấy cánh tay Phó Tuyết Lê như có chút do dự mà nói: "Anh ấy vẫn đang nằm trong phòng ICU."
Khi Hứa Tinh Thuần vừa được đưa đến cấp cứu, tình trạng rất tệ. Anh bị bắn hai phát, một phát ở vai phải, một phát ở khớp gối chân trái. May mà đều là vết thương thủng, viên đạn không còn nằm trong người nên không gây tổn thương thứ cấp. Chỉ có điều ở lưng anh dính rất nhiều mảnh vụn nhỏ do vụ nổ găm vào, vết thương rất sâu.
Chảy máu quá nhiều dẫn đến sốc, anh đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, dấu hiệu sinh tồn rất yếu. Ngay lập tức được chuyển vào cấp cứu.
"Anh ấy… khi nào mới tỉnh lại?"
Bác sĩ lúng túng đáp: "Cái này rất khó nói vì vết thương của bệnh nhân khá nặng."
Dù đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng khi nghe được những lời này lòng Phó Tuyết Lê đột nhiên thắt lại, cô giả vờ bình tĩnh gật đầu. Cô đứng bên ngoài phòng hồi sức quá đỗi yên tĩnh, bên trong chỉ có tiếng máy móc y tế kêu tí tách. Hứa Tinh Thuần yếu ớt và tái nhợt, trên người đầy ắp các ống truyền máu đang chảy, đôi mắt khép chặt, môi trắng bệch như tuyết. Như thể giây tiếp theo anh sẽ rời khỏi cuộc sống này.
Cô đứng sững sờ mấy giây liền.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Tinh Thuần như thế này, anh nằm bất động trước mặt cô, toàn thân quấn đầy băng trắng, chẳng thể cử động chút nào. Yếu ớt đến mức không thể tỉnh lại được.
Rõ ràng lúc đó bị thương nặng như vậy nhưng anh một lời cũng không nói. Những uất ức, những nỗi buồn tích tụ bao lâu nay, anh chưa bao giờ kể với cô, cũng chưa từng chủ động xin cô điều gì.
Phó Tuyết Lê quay đi, đôi mắt đỏ hoe, cô cảm thấy rất chạnh lòng. Những kỷ niệm ngày xưa bỗng ùa về trong chớp mắt, cô nhớ lại bao năm qua cô và Hứa Tinh Thuần xoay vần bên nhau, nhưng cứ ngỡ đó đều là chuyện rất rất xa xưa rồi.
Con người vốn dĩ hay hoài niệm, dù miệng có phủ nhận, dù có chạy trốn thế nào đi nữa thì Phó Tuyết Lê cũng không thể phủ nhận rằng cô vẫn mang trong lòng một thứ tình cảm khó diễn tả dành cho Hứa Tinh Thuần.
Đêm đó ở nhà cô, ánh mắt cuối cùng của Hứa Tinh Thuần vẫn thỉnh thoảng lởn vởn trong đầu cô.
Dù trên đời này chẳng có mối tình nào trong sáng và công bằng tuyệt đối, nhưng cô đã lạm dụng quyền lực mà Hứa Tinh Thuần trao cho để liên tục làm tổn thương anh một cách vô tư. Cô đối xử tệ với anh như vậy, khiến anh phải chịu đựng biết bao đau khổ, cuối cùng anh cũng không thể đòi lại được công bằng cho mình.
Phó Tuyết Lê bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thật ra có thể cô không yêu bản thân mình nhiều như mình tưởng. Tự do và sự thoải mái cũng không quan trọng đến thế trong lòng cô. Tình cảm dành cho Hứa Tinh Thuần đã âm thầm tích tụ trong cô từ rất lâu rồi, mà cô lại không hề hay biết.
Nếu Hứa Tinh Thuần thật sự không qua khỏi, anh cứ thế mà rời đi thì sau này cô phải làm sao đây? Chưa từng nói một lời tạm biệt trọn vẹn, vậy mà đã phải chia ly sinh tử rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!