Đường Tâm đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Phó Tuyết Lê đang nằm gục trên bàn ăn, bất động như thể đã ngủ mê man. Trước mặt cô là một báo cháo giờ đã trống không, nhưng vẫn chưa kịp dọn.
Đường Tâm không nói một lời mà đưa tay khẽ đẩy vai cô, "Tỉnh dậy đi, sao em lại ngủ ở đây? Không sợ bị cảm lạnh à?"
Phó Tuyết Lê vùi đầu giữa hai cánh tay, một lúc lâu sau mới ngẩng lên nhìn cô ấy.
"…."
Đường Tâm giật mình khi nhìn thấy mí mắt của Phó Tuyết Lê sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt. Cả người cô như đang lơ mơ, trong hơi thở còn vương chút mùi rượu, giống như đã khóc suốt cả đêm. Cô ấy nhíu mày hỏi: "Không phải chứ Phó Tuyết Lê, trước giờ em luôn là người phóng khoáng nhất mà, lần này mới dính chút tin xấu đã khiến em suy sụp thế này sao?"
"Không có." Phó Tuyết Lê chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, kiệt sức đến mức không thể cất nổi giọng, cổ họng lúc này đã khàn đặc, "Sao chị lại đến đây?"
Đường Tâm đứng dậy đi vào bếp và lấy từ tủ lạnh ra một chai rượu có độ cồn thấp, cô tiện tay lấy một chiếc ly thủy tinh rót ra một chút, rồi hỏi bâng quơ: "Dạo này em có lên mạng không?"
"Không có." Phó Tuyết Lê nghiêng người tựa vào lưng ghế, tóc tai rối bù, ngón tay mân mê miệng bát trơn nhẵn rồi nhìn chăm chú một lúc lâu.
Cô nghe Đường Tâm nói chuyện mà cũng không để tâm lắm, trong đầu cô lúc này giống như một mớ hỗn độn.
Ánh mắt cuối cùng mà Hứa Tinh Thuần nhìn cô trước khi rời đi tối qua cứ hiện lên trong đầu cô.
Từ cuồng phong bão tố đến cuối cùng chỉ còn sự lặng lẽ chìm vào tĩnh mịch chết chóc. Như thể tia sáng cuối cùng cũng đã lụi tàn.
Bóng lưng bình tĩnh khi anh rời đi đã in hằn trong đáy mắt cô, lại giống như một nỗi đau bỏng rát tận sâu bên trong.
Cô cảm thấy tim mình từng cơn co thắt, nghẹn đến mức lồng ng. ực cũng đau nhói. Cô cũng không ngờ mình lại tàn nhẫn đến vậy, lại có thể dồn Hứa Tinh Thuần đến bước đường này.
Đã có một khoảnh khắc Phó Tuyết Lê từng nghĩ đến việc hối hận, nghĩ đến chuyện cứ nuốt lời mà lên tiếng giữ anh lại. Nhưng ngay sau đó lý trí đã kéo cô trở về.
Trước đó cô đã nói một câu chặn đứng hoàn toàn con đường sau này của hai người. Cô sao có thể vô lương tâm đến mức mặt dày dây dưa với anh, rồi trơ mắt nhìn Hứa Tinh Thuần tiếp tục chìm đắm trong đau khổ.
Thôi thì, anh sớm hết hy vọng với cô cũng tốt.
–
Đường Tâm thấy Phó Tuyết Lê lại thất thần, cũng không để ý đến cô, cô ấy tiếp tục tự mình thì thầm tiết lộ tin tức trên mạng, trên mặt thấp thoáng ý cười: "Hơ, em có biết không, Minh Hách Kỳ căn bản không phải tự sát vì tình đâu, bên cảnh sát đã tung tin chính thức rồi."
"Cái gì?!" Dòng suy nghĩ lơ đãng của Phó Tuyết Lê lập tức bị kéo trở lại, "Chuyện gì vậy?"
"Cụ thể thì vẫn còn được giữ bí mật, chị cũng không rõ lắm, nhưng đã xác định là Minh Hách Kỳ bị sát hại rồi." Đường Tâm thờ ơ nghịch móng tay, "Hôm qua chị mua chuộc được một tay paparazzi trong giới, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay Weibo sẽ bùng nổ tin Hà Lục ngoại tình. Đừng hòng ai có thể bắt em chịu oan, lại còn muốn dẫm em xuống để leo cao hơn?
Không đời nào."
"À đúng rồi, em cũng đừng lo nữa, mạng xã hội này thay đổi nhanh lắm, một ngày một kiểu. Hôm nay qua đi, đảm bảo ngày mai trên Weibo sẽ xuất hiện một tag "Xin lỗi Phó Tuyết Lê" cho xem."
"…"
Đường Tâm uống cạn chút rượu cuối cùng rồi đặt ly xuống, "Được rồi, chuyện này tạm thời coi như kết thúc. Tháng sau chị có một dự án, chắc chúng ta phải ra nước ngoài một tháng. Mấy ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi chắc cũng đủ rồi nhỉ, lịch trình sắp tới lát nữa chị sẽ gửi qua WeChat cho em."
–
Quả thật xứng danh "vở kịch lớn của năm" lại bất ngờ đảo ngược tình thế, khiến mạng xã hội tràn ngập đủ loại tin tức giải trí. Đường Tâm tranh thủ lúc dư luận còn đang nóng, lập tức sắp xếp cho Phó Tuyết Lê một buổi họp báo, thậm chí còn dành một vài suất cho fan vào tham dự.
Giữa buổi phỏng vấn, đột nhiên có một fan nam dưới khán đài gào lên khản cả giọng, kích động đến mức nước mắt giàn giụa: "Phó Tuyết Lê!!! Cả thế giới đều nợ em một lời xin lỗi!"
"…"
Phó Tuyết Lê vốn đang nghiêm túc trả lời câu hỏi, chợt nghe thấy giọng anh chàng kia khàn đặc, vừa thô vừa pha chút đau lòng, trong phút chốc cô thấy có chút buồn cười. Cô không nhịn được phải dừng lại một nhịp, cố gắng kiểm soát biểu cảm để không bật cười thành tiếng.
Nhưng các phóng viên bên dưới thì không nhịn được, lác đác có vài người bật cười khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!