Chương 20: (Vô Đề)

Phó Tuyết Lê hy vọng câu hỏi vừa rồi của mình nghe thật tự nhiên.

Một khoảng im lặng ngắn lướt qua.

"Mỗi lần anh chủ động tìm em," Cô nghi hoặc nhìn anh, "đều bày ra vẻ mặt không muốn nói chuyện với em, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?"

Hứa Tinh Thuần làm như không nghe thấy, anh tiếp tục tựa vào tường rồi cúi đầu châm một điếu thuốc.

Đường nét vai anh hiện lên rõ ràng, theo đường may bên áo kéo dài thành những đường thẳng tắp, chiếc sơ mi trắng hơi ẩm ướt, bên ngoài anh khoác một chiếc áo da màu đen.

Giữa làn khói thuốc mờ ảo ánh mắt anh dừng trên người cô, như có như không nhưng lại toát ra một vẻ anh tuấn nguy hiểm khó diễn tả bằng lời.

Trên ban công đặt bộ bàn ghế gỗ nguyên khối, dọc tường là dải đèn vàng ấm áp âm tường. Phó Tuyết Lê trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân: không được bị sắc đẹp mê hoặc, nhất định phải giữ vững lập trường, nhất định phải giữ vững lập trường!

Phải kiềm chế bản thân, nhất định phải kiềm chế bản thân.

Thế mà cuối cùng vẫn không nhịn được, cô bước lại gần hai bước, trong một khoảnh khắc không kịp suy nghĩ, cô liền đưa tay ra giật điếu thuốc từ tay Hứa Tinh Thuần.

Anh không hề phản kháng.

Phó Tuyết Lê đi chân trần nên đầu cô vừa đúng chạm tới cằm anh. Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên mới nhìn thấy được đôi mắt của Hứa Tinh Thuần.

"Hứa Tinh Thuần, anh đang giấu diếm điều gì vậy?" Cô ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi anh, vẻ mặt như thể thật sự đang thắc mắc.

Điếu thuốc đã cháy được một nửa bị cô tùy tiện ném sang một bên. Anh không hề phản ứng, chiếc áo khoác đen hé mở, bên trong là chiếc sơ mi ướt sẫm một nửa, cổ anh đẹp đến mức khiến người ta muốn ngẩng đầu lên cắn một cái.

Hứa Tinh Thuần đưa tay tắt đèn tường bên cạnh.

Phó Tuyết Lê hơi kiễng chân rồi dang tay vòng qua cổ anh. Cô dùng giọng nói rất nhẹ rất khẽ hỏi bên tai anh: "Rõ ràng là anh không buông bỏ được em đúng không? Cho nên anh hết lần này đến lần khác chủ động đến tìm em. Thật ra anh hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình, đúng không, Hứa Tinh Thuần?"

Toàn thân anh căng cứng lại mà không nói một lời, như thể bí mật xấu hổ trong lòng bị cô vạch trần một cách tàn nhẫn.

Phó Tuyết Lê tựa đầu vào ngực Hứa Tinh Thuần, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy có chút hoài niệm. Đã rất lâu rồi cô không thấy anh cười.

Người khác đều không biết Hứa Tinh Thuần khi cười lên đẹp đến mức nào.

Khi còn là cô gái nhỏ, cô từng nghịch ngợm đến mức đáng ghét và thường xuyên bày trò trêu chọc anh. Những lúc chỉ có hai người Hứa Tinh Thuần thường không giận cô, thỉnh thoảng anh còn nở một nụ cười bất đắc dĩ với cô.

Khi cười thật tươi hai bên má anh có lúm đồng tiền nhàn nhạt xuất hiện. Không cần nhìn kỹ cũng đủ khiến người ta say đến tận đáy lòng.

Đầu ngón tay trắng ngần của cô thoải mái chọc vào cằm anh, giọng nói lười biếng làm như vô tình hỏi: "Anh cười một cái được không?"

Hứa Tinh Thuần lạnh lùng nhìn Phó Tuyết Lê nhưng không hề có hành động phản kháng thực sự. Anh không đẩy cô ra cũng không né tránh, chỉ khẽ chặn lại bàn tay đang nghịch ngợm của cô lại, giọng nói u ám vang lên: "Em muốn làm gì?"

"Em muốn… anh cười với em một cái, được không?" Phó Tuyết Lê lại hỏi lại câu cũ, trong lòng cô khẽ thở dài.

Không đợi anh từ chối, đôi môi mỏng mang sắc hồng ướt át của cô đã chuẩn xác và dứt khoát phủ lên bờ môi đang khẽ hé của anh.

Đầu l. ưỡi của cô khẽ tách hàm răng anh ra. Phó Tuyết Lê vừa mỉm cười vừa hôn, cô mãn nguyện khi nhìn thấy hàng mi anh run lên dữ dội. Nhưng trong ánh mắt cô lại chỉ toàn là sự lơ đãng như thể chẳng đặt tâm tư vào đó.

Cô làm sâu thêm nụ hôn, càng lúc càng tập trung và đắm chìm. Hai cánh tay nhẹ nhàng quấn lấy eo anh.

Từ nhẹ nhàng đến sâu sắc, từ bề ngoài đến tận đáy lòng. Chỉ vài phút thôi mà không khí giữa hai người đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Những cảm xúc tiêu cực và áp lực tâm lý bị dồn nén bấy lâu bỗng chốc được thả ra, khiến mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát hoàn toàn.

Lý trí dần dần tan vỡ, những cảm xúc cuồng nhiệt và mãnh liệt trong chớp mắt đã vượt qua ranh giới cảnh báo, biến thành con quái vật bị d. ục vọ. ng chi phối. Phó Tuyết Lê như chiếc thuyền cô đơn trôi dạt giữa cơn bão cuồng phong, cô cảm giác như từng chiếc xương trong người bị anh siết chặt đến mức sắp gãy vụn.

Hai người cuốn lấy nhau đi đến phòng khách, cô bị đè lên chiếc sofa mềm mại chỉ có thể yếu ớt bấu víu vào người Hứa Tinh Thuần. Hai bàn tay họ quấn lấy nhau, trán chạm trán, liên tục cọ xát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!