Chương 2: (Vô Đề)

Đêm tối tĩnh lặng, sấm chớp đan xen nhau tạo nên những luồn ánh sáng lóe lên giữa màn mưa. Một con chó hoang bị ướt sũng đang loanh quanh trước cổng Cục Công an Thành Phố Thân Thành sáng rực đèn.

"Được rồi, gần xong rồi, người báo án có thể để lại địa chỉ và thông tin liên lạc."

Nữ cảnh sát làm biên bản cuối cùng lướt bút hai cái, rồi ngẩng đầu đưa cho Phó Tuyết Lê và mấy người bạn mỗi người một tờ giấy, "Nào, mọi người kiểm tra lại nội dung bên trong và đó ký tên lên đây, sau đó theo tôi ra sảnh lăn vân tay là xong."

"Không ngờ những đồng chí cảnh sát ở chỗ này đều là bạn học của em ha." Đường Tâm nhận lấy rồi tiện miệng hỏi Phó Tuyết Lê, "Còn cái người vừa nãy ấy, cái anh cảnh sát đẹp trai đó, hai người có quan hệ gì vậy?"

"Chỉ là bạn học thôi."

"Chỉ là bạn học?" Đường Tâm không tin, thấy cô chỉ im lặng thì cô ấy liền cười lạnh rồi nói, "Coi chị là đồ ngốc chắc?"

"Bạn giường, chị tin không." Phó Tuyết Lê nói đùa nhưng khuôn mặt lại không chút biểu cảm, đến cả việc giữ một nét mặt tối thiểu cũng chẳng buồn làm. Hôm nay cô mặc sai trang phục rồi. Chiếc váy len cắt may tinh xảo bị nước mưa thấm ướt dính sát vào da thịt, cái lạnh ẩm ướt thấu tận xương tủy.

Nữ cảnh sát dẫn đường dường như nhận ra điều gì đó liền liếc nhìn Phó Tuyết Lê một cái. Cô ấy cười nhạt rồi chợt mở miệng: "Trùng hợp thật đấy, tôi với Tuyết Lê từng học chung một năm, có điều chắc cô ấy chẳng nhớ tên tôi đâu, tôi là Mã Huyên Nhụy."

Mấy người bọn họ đi tới sảnh lớn, xung quanh là những ánh mắt ngạc nhiên nhưng cố kìm nén dần tụ lại. Dĩ nhiên, phần lớn ánh nhìn đều dán chặt vào Phó Tuyết Lê. Dù sao thì một minh tinh trong giới giải trí – người mà bình thường chỉ có thể thấy qua tivi, Weibo, hay biển quảng cáo LED – giờ lại đột ngột xuất hiện trước mắt, người bình thường luôn cảm thấy vừa mới mẻ vừa kích động một cách khó tả.

Nếu không phải vì lúc này đang ở nơi nghiêm túc, đang xử lý án mạng, e là ai cũng muốn xin chữ ký và chụp vài tấm ảnh lưu niệm…

Bị người ta săm soi như vậy nhưng Phó Tuyết Lê lại làm như chẳng hề hay biết, hoặc cũng có thể là cô đã quen từ lâu với việc trở thành tiêu điểm trong ánh nhìn của người khác.

Chiếc TV trên tường đang phát lại bản tin buổi tối nhàm chán. Bên cạnh là chiếc đồng hồ treo tường, kim giây tí tách trôi đi chậm rãi.

"Uống chút nước đi đã." Tiểu Vương cố tỏ ra bình tĩnh và mang mấy ly nước nóng đặt trước mặt mấy người bọn cô.

Ngoại trừ Phó Tuyết Lê vẫn đứng yên không nhúc nhích, thì những người khác đều lần lượt đón lấy và khẽ nói lời cảm ơn.

"Chú cảnh sát ơi, bọn cháu khi nào thì được về vậy? Chú nhìn đồng hồ xem, bây giờ cũng muộn lắm rồi." Đường Tâm nhíu mày than bãn.

"Điền xong biên bản lời khai rồi đúng không? Vậy sắp rồi, sắp rồi, chờ thêm chút nữa đi." Tiểu Vương cũng không dám chắc, anh ta thò đầu nhìn lên tầng hai thì vừa hay thấy Lưu Kính Ba đang đi xuống cầu thang. Anh ta định gọi to một tiếng thì thấy Lưu Kính Ba vừa nghe điện vừa bước vội vã ra ngoài.

Sự kiên nhẫn của bọn họ gần như cạn kiệt, lúc này bên kia mới bắt đầu lần lượt xác nhận tên người báo án, số điện thoại, số chứng minh nhân dân, rồi hỏi vài câu theo hình thức rồi mới cho người ta rời đi. Tiểu Vương tiễn nhóm Phó Tuyết Lê ra tới cửa.

Vừa mở cửa, gió mưa bên ngoài liền ập tới khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái.

Lạnh buốt.

Dưới mái hiên có một cái đèn cảm ứng bị hỏng khiến cho góc khuất tối om. Trong bóng tối có hai người đang đứng. Đêm khuya chìm trong màn sương mù, gió rít khẽ, Hứa Tinh Thuần đang dựa vào tường hút thuốc, ánh sáng lập lòe mà chẳng thấy rõ mặt khuôn mặt của anh.

Bên cạnh là một cái thùng rác, được anh dùng để gõ tàn thuốc.

Tài xế đi vòng ra sau để lái xe lại đây, những người còn lại đứng chờ trước cửa. Lưu Kính Ba đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc trao đổi kết quả khám nghiệm tử thi với Hứa Tinh Thuần, hoàn toàn không để ý đến một đám người đang đứng ở bên này.

Khoảng cách không xa, lời Hứa Tinh Thuần nói bên này đều có thể nghe rõ mồn một. Giọng của anh vốn không lớn, trầm khàn một cách vô cớ, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng như thể có thể gõ thẳng vào lòng người.

Mọi người ở đây đều nhìn thẳng mà không ai dám liếc ngang. Phó Tuyết Lê khoanh tay trước ngực, mắt nhìn về phía trước. Công dân gương mẫu Tây Tây thì trong lòng âm thầm lẩm bẩm…

Chuyện kiểu này chắc không phải cơ mật gì đâu nhỉ, nghe một chút chắc không sao ha…

Hít thở một chút, điếu thuốc trên tay cũng đã hút xong, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Hứa Tinh Thuần đứng thẳng dậy, một tay đút túi, cánh tay còn lại vắt chiếc áo blouse trắng rồi lên tiếng: "Đi thôi, vào trong nói chuyện."

Khoảnh khắc anh lướt qua họ và bước vào vùng ánh sáng. Trong làn sáng vàng mờ mờ, thân hình của Hứa Tinh Thuần liền khựng lại, rồi bước chân của anh cũng chậm lại. Khoảng một hai giây sau, anh cụp mắt xuống và nhìn về phía cổ tay mình bị ai đó giữ chặt.

Lưu Kính Ba và Đường Tâm liếc nhìn nhau, Tiểu Vương cũng ngơ ngác. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Trời ơi…" Tây Tây vẫn đang cẩn thận giơ điện thoại chụp ảnh về phía cửa, khi quay đầu lại nhìn thấy tình huống bên này, cô ấy không nhịn được khẽ thốt lên.

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!