Chương 19: (Vô Đề)

"Em muốn chết?"

Hứa Tinh Thuần nghiến răng và lặp lại câu hỏi một lần nữa. Vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc nhưng ẩn ẩn toát ra sát khí.

Cả người anh cũng đã bị dầm mưa ướt sũng, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể ôm sát lấy từng đường cong cơ bắp rắn chắc.

Toàn thân Phó Tuyết Lê run rẩy, thần trí cô trở nên mơ hồ, dáng vẻ run lẩy bẩy, nước mắt rơi đầy mặt khiến cô lúc này nhìn vô cùng thê thảm.

Cô nói líu lưỡi, giọng ngọng ngịu không rõ ràng: "Đúng vậy… tôi chính là muốn chết, bây giờ anh buông tôi ra, tôi sẽ đi chết, chết rồi cũng tốt, chết rồi thì không phải gặp lại nữa."

Tàn dư của men rượu vẫn còn đang phát huy tác dụng. Nhưng thực ra chẳng có thứ gì có thể khiến người ta say hoàn toàn, nhiều lắm chỉ là làm tê liệt cảm giác và khiến bản chất thật bộc lộ mà thôi.

Uất ức và đau lòng hiện rõ ra ngoài mà chẳng có chút che giấu.

Cơn đau nơi bả vai kéo dài như muốn xuyên thấu vào tim, cô cảm giác như mình sắp bị anh bóp nát. Ấy vậy mà, đột nhiên cô lại chẳng thấy sợ chút nào.

Thậm chí Phó Tuyết Lê bỗng nhiên muốn bật cười.

Sự giả tạo của một người con gái lẳng lo vĩnh viễn quyến rũ hơn những lời nói thật của một quý cô.

Từ trước đến nay Hứa Tinh Thuần chưa bao giờ hiểu được điều đó. Bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Anh là người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, chỉ cần một câu nói bâng quơ của cô cũng có thể khiến anh đau đớn đến tột cùng, gần như chạm đến bờ vực mất kiểm soát.

Mái tóc đen dài chấm vai bị nước làm ướt sũng, xõa ra từng lọn và dính vào làn da trắng mịn. Đôi mắt cô đen láy và ướt át. Vòng eo mềm mại đến mức như sắp nở bung thành hoa đào.

"Anh đừng chạm vào tôi." Phó Tuyết Lê dùng sức gỡ tay Hứa Tinh Thuần ra, cô đẩy anh ra rồi loạng choạng bước về phía trước.

Mới đi được hai bước đã ngã sấp xuống đất. Đầu gối đập mạnh vào nền gạch trơn trượt, cơn đau nhói buốt tận tim gan.

Đau thật đấy.

Cái kiểu đau như truyền thẳng từ tủy sống lên tận da đầu.

Nghỉ lấy sức một hai giây, Phó Tuyết Lê biết người phía sau đang nhìn mình. Cô nghiến răng vịn vào bồn rửa tay bên cạnh rồi cố chịu đựng cơn đau để đứng dậy. Bất ngờ, một cánh tay bị ai đó kéo mạnh rồi cả người cô bị bế ngang lên.

Trong nhà bếp.

Ngay khoảnh khắc bị ném mạnh xuống sàn, Phó Tuyết Lê hoàn toàn chết sững.

Người này tại sao nói trở mặt là trở mặt ngay được chứ?

Một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết sao?

Chân cô còn đang đau đây này.

Hứa Tinh Thuần ngồi xổm xuống, trong mắt anh đầy băng lạnh mà đối mặt nhìn cô: "Phó Tuyết Lê, em muốn chết thật à?"

"…"

Phó Tuyết Lê vùng vẫy lùi lại, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Phía sau em có d, ao kìa." Hứa Tinh Thuần nhẹ nhàng ***** cổ cô, rồi bằng động tác cực kỳ dịu dàng, xoay nhẹ cằm ép cô quay mặt lại rồi nói: "Muốn chết thì chết đi, anh đứng đây nhìn."

Vài giây im lặng trôi qua.

Phó Tuyết Lê cắn chặt đôi môi tái nhợt, cô không dám có bất cứ động tác nào, lúc này tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Anh cúi người xuống, cằm tựa lên vai cô, hơi thở phả nhẹ bên tai cô: "Không dám chết thì sau này đừng bao giờ nói mấy câu đó trước mặt anh nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!