hí hậu rừng nhiệt đới Malaysia rất rõ ràng, những đêm trời quang mây tạnh thì sao trời trải đầy lấp lánh, dưới ánh trăng có vô số đom đóm chập chờn bay quanh kẽ lá xanh. Sau khi kết thúc cảnh quay đêm trên núi, Phó Tuyết Lê mệt đến kiệt sức, cô nằm nghỉ trên chiếc võng treo. Ngắm nhìn một lúc thấy đẹp quá nên cô tiện tay chụp một tấm rồi đăng lên Weibo.
@Fuxueli: Ngắm sao nè, hí hí.
Rồi cô cẩn thận chọn thêm vài tấm hình ưng ý trong album ảnh gửi cho Hứa Tinh Thuần, suy nghĩ một hồi lâu rồi thêm vào một câu:
"Vừa mưa xong mà đã có sao, không lẽ anh chạy lên trời rồi hả?"
Số điện thoại của anh ấy là cô vài ngày trước đã cố gắng xin bằng được, trong danh bạ chỉ ghi mỗi một chữ "Hứa". Sau lần cãi vã không vui ấy, họ không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cô gửi lời mời kết bạn Weibo nhưng anh cũng chẳng phản hồi.
Phó Tuyết Lê nghi ngờ đây là số điện thoại không còn hoạt động, cô gần như muốn gọi thử một lần cho rõ. Nhưng lại không thể tự nhiên mà cứ nhiều lần quấy rầy một người như thế được.
Dù nhận ra mình đã không còn thoải mái khi phải chủ động trong mối quan hệ này, nhưng trong lòng cô vẫn đầy tiếc nuối và chưa thể buông bỏ.
Chỉ chưa đầy hai ngày, tối nay cô lại bỗng nhiên không kiềm chế được mà gửi đi những bức ảnh do chính tay mình chụp đi. Cố nắm chặt điện thoại trong lòng hồi hộp chờ đợi hồi âm, nhưng đợi mãi mà cũng chẳng có một tin nhắn nào trả lời, dù sao thì điều này cũng nằm trong dự liệu của cô từ trước.
Như một tảng đá rơi xuống đáy biển sâu vậy.
Càng nghĩ càng thấy buồn. Cuối cùng cô nghĩ hay là thôi vậy.
Cứ để vậy đi.
Trưởng thành rồi thì phải học được cách nhẫn nhịn.
Bực bội phải nhẫn, đau lòng phải nhẫn, ấm ức khó hiểu cũng phải nhẫn.
Mọi hy sinh không được đền đáp đều phải nhẫn.
Ai thiếu ai mà không sống được chứ.
Sao phải đa sầu đa cảm quá mức.
Sau khi quay xong cảnh ở Malaysia, đoàn phim Hừng Đông nhanh chóng di chuyển đến Bangkok (Thái Lan), Tam Giác Vàng và Vân Nam để tiếp tục ghi hình. Do bận lịch trình cá nhân nên Phó Tuyết Lê phải hoàn thành sớm phần diễn xuất tại Vân Nam.
Ngày quay cảnh cuối cùng, trớ trêu thay lại xảy ra một sự cố trong cảnh đánh nhau giữa rừng.
Phó Tuyết Lê bị một con côn trùng độc dài đến 6 inch cắn vào mắt cá chân, ngay lập tức sưng phồng lên như nắm đấm. Để không làm chậm tiến độ, sau khi được bác sĩ hiện trường sơ cứu, cô phải cắn răng chịu đựng tiếp tục quay.
Đến khi cảnh quay kết thúc thì vết thương đã trở nặng, Phó Tuyết Lê đau đến mức không thể cử động, cô suýt ngất xỉu tại chỗ. Cô phải nhờ bốn người đàn ông khiêng lên máy bay, và ngay đêm đó trở về Thân Thành nhập viện điều trị.
Bị thương khi quay phim là cơ hội vàng để đánh bóng tên tuổi, nên ê
-kíp của Phó Tuyết Lê đương nhiên không bỏ lỡ. Ngay đêm đó, cô lên top trending mà bản thân còn chưa kịp hay biết. Hình ảnh cô bất tỉnh nằm trên cáng, tay treo lủng lẳng chai truyền nước đã bị cư dân mạng khắp cả nước "thưởng thức" không sót một góc nào.
Thực ra cũng không phải bệnh tình gì nghiêm trọng, cộng thêm mệt mỏi vì quay phim liên tục nên Phó Tuyết Lê ngủ thiếp đi đến tận chiều hôm sau mới tỉnh.
Đường Tâm đẩy cửa vào phòng liền thấy Phó Tuyết Lê đang thư thả nằm trên giường, tay bóc chuối ăn ngon lành.
"Đỡ hơn chưa?" Cô ấy để túi xách xuống rồi ngồi vào ghế bên giường.
Phó Tuyết Lê đang lướt Weibo, cô vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhăn mặt đưa điện thoại cho Đường Tâm xem: "Em nói này, hay là do các chị bỏ tiền ít quá? Sao mấy tài khoản marketing đăng hình em xấu như vậy?"
Đường Tâm trợn mắt: "Em đừng có mãi quan tâm mấy chuyện linh tinh thế được không, tình hình sức khỏe thế nào rồi?"
"Vốn cũng chẳng có gì nghiêm trọng." Đang lướt Weibo, Phó Tuyết Lê bỗng thấy bức ảnh bầu trời đêm mình chụp mấy hôm trước, trong lòng chợt xao động.
Mắt dán vào màn hình, ngón tay lướt nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!