Ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, giấc ngủ cứ chập chờn mãi không yên. Trong cơn mơ màng Phó Tuyết Lê cảm thấy có người đi qua đi lại, cô cố gắng mở mắt nhưng tầm nhìn trước mắt trở lên mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, cách cô rất gần.
Cô lười ngẩng đầu lên trên, nên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng bệch như ngọc sứ cùng đôi môi mỏng nhạt màu.
Cứ như đã ngồi đó rất lâu rồi, cậu ấy cũng không nhúc nhích chút nào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Tinh Thuần quay đầu nhìn lại.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Phó Tuyết Lê ngủ đến mức nửa cánh tay tê rần không nhúc nhích được. Cô nhìn cậu một cái rồi quay đi, trở mình quay lưng lại với cậu.
Một lúc sau phía sau vẫn không có chút động tĩnh nào. Cô dứt khoát nhắm mắt lại mà không động đậy.
Hứa Tinh Thuần cúi người xuống, hàng mi cụp xuống nhìn cô một lát. Cậu ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn hạ thấp âm lượng, "Cơ thể đỡ chút nào chưa?"
Phó Tuyết Lê vùi đầu trong cánh tay, cô co khuỷu tay đẩy anh ra, đồng thời tránh ánh mắt của anh, giọng nói đầy uể oải: "Cậu đến đây làm gì?"
"Khát không? Tôi rót nước cho cậu uống."
Phó Tuyết Lê nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn được. Cô bất ngờ trở mình, giọng nói bực bội vang lên: "Không cần cậu quản! Biến ra xa một chút, càng xa càng tốt, tôi muốn ngủ!"
Hứa Tinh Thuần điềm nhiên như không, cậu như thể không nghe thấy. Cậu cúi mắt xuống rồi lặng lẽ rót nước cho cô: "Cậu ngủ lâu rồi, mau dậy uống chút nước đi."
Cứ như đấm vào bịch bông vậy, chẳng đau cũng chẳng ngứa. Cậu ấy mềm mỏng như nước, chưa bao giờ cãi nhau với cô, cũng chẳng nổi giận, cậu ấy cứ bình thản như thể chẳng có chút cáu kỉnh nào.
Bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng không hiểu sao lúc này nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu cô lại càng thấy chướng mắt.
Phó Tuyết Lê nghẹn một bụng tức, cô lớn tiếng nói: "Tôi nói mà cậu lúc nào cũng coi như tôi đang nói nhảm à?! Hứa Tinh Thuần, cậu có hiểu tiếng người không hả?! Tôi nói không cần cậu lo! Cậu muốn lo thì đi lo chuyện của người khác đi, tôi xin cậu đấy được chưa?! Cậu không phải là lớp trưởng sao? Cả lớp có bao nhiêu người xếp hàng đợi cậu lo kia kìa! Phải rồi, cậu chẳng phải vừa mới quen thêm một đứa sao? Vậy thì đi mà lo cho cô ta đi!
Ở đây làm gì chứ?!"
Cô vừa thở hổn hển vừa mắng một tràng dữ dội, lời lẽ chua chát đến mức vừa nói xong đã hối hận ngay.
Cơn giận này sao giống mấy bà thím than vãn về chồng con thế nhỉ.
Hứa Tinh Thuần trong lòng khẽ động, cậu chăm chú nhìn cô.
Phó Tuyết Lê thì mặc kệ, cô cau mày trợn mắt lại nhìn cậu: "Cậu nhìn cái gì?"
"Cậu giận rồi sao?" Hứa Tinh Thuần hỏi.
"Tôi không giận!" Cô vội vàng phủ nhận.
Hứa Tinh Thuần nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cô, im lặng một lúc, rồi cậu nhẹ nhàng gọi tên cô: "Phó Tuyết Lê?"
Cô quay đầu đi mà không nói gì.
Căn phòng trở lên im ắng.
"Ôi trời, lớn chuyện rồi nha, Đại Lê, tụi tôi mệt mấy tiếng buổi chiều rồi, còn cậu thì cứ ung dung vui vẻ thế kia." Tiếng cười nói ồn ào của nhóm Tống Nhất Phàm vang vọng trước khi họ đến.
Một góc rèm cửa bị kéo lên, vài chàng trai cao lớn ào vào. Không gian nhỏ bé vốn yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
"Ô, lớp trưởng, đúng lúc thế, sao cậu cũng ở đây?! Lúc nãy thầy còn gọi cậu nữa kìa!" Tống Nhất Phàm thân thiết khoác vai Hứa Tinh Thuần.
Phó Tuyết Lê nghe tiếng ồn ào của Tống Nhất Phàm mà phát cáu, cô liền nhăn mặt: "Sao mấy người ồn thế hả?"
"Có ồn đâu, tôi thấy vui khi nhìn thấy cậu mà, cậu chính là bảo bối của chúng tôi đấy." Tống Nhất Phàm cười tươi nói với Phó Tuyết Lê, rồi quay sang cố ý trước mặt mọi người nắm lấy tay Hứa Tinh Thuần, "Cảm ơn cậu nhé lớp trưởng, bận rộn vậy mà còn dành thời gian chăm sóc Phó Tuyết Lê nhà tôi, cực nhọc rồi, hehe!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!