Chương 14: (Vô Đề)

Mùa tựu trường hằng năm lại đến với Nhất Trung Lâm Thành.

"Cậu nghe chưa, hình như từ khóa tụi mình mới bắt đầu đổi cách huấn luyện quân sự đấy. Trời ơi, giữa cái nắng cháy da cháy thịt thế này mà phải chui rúc đến một nơi chim không thèm ghé ấy ở suốt nửa tháng… sống kiểu gì nổi chứ, thật đúng là số khổ mà."

Diêu Tĩnh khoác tay Mã Huyên Nhụy, cánh tay khẽ nhấc lên, mu bàn tay che ngang trán để tránh ánh nắng gay gắt đang thiêu đốt. Cả hai hòa theo dòng người đang đổ về quảng trường chào cờ để dự lễ khai giảng. Trên người là bộ quân phục vừa được phát, mùi keo dán vải mới vẫn còn hăng hắc khiến người ta khó chịu.

Mã Huyên Nhụy lắc đầu với vẻ ngán ngẩm: "Tớ cũng chẳng rõ nữa… đợi lát nữa nghe thông báo xem sao."

Họ từng học chung trường cấp hai, nhờ cùng tham gia một cuộc thi múa mà quen biết. Vừa vào học đã được xếp chung lớp và còn ngồi cùng bàn. Mới nửa buổi sáng mà đã nói chuyện thân thiết như quen nhau từ lâu.

Khi tới được quảng trường, một biển người đen đặc đã gần như xếp thành từng hàng, mỗi lớp là một nhóm lộn xộn.

Vấn đề là…

Ai cũng mặc đồng phục giống hệt nhau, chẳng có bảng lớp hay ký hiệu gì phân biệt gì, khiến Diêu Tĩnh và Mã Huyên Nhụy không khỏi hoang mang.

Vậy… phải tìm lớp mình kiểu gì đây?

Bạn bè thì toàn mới quen buổi sáng nên chưa nhớ mặt ai. Là con gái lại hay ngại ngùng, ánh mắt của bọn họ không dám nhìn ngang ngó dọc vì cứ có cảm giác bị các nam sinh xa lạ liếc trộm.

Chỉ sợ ánh mắt vô tình chạm nhau lại càng thêm ngượng ngùng khó xử.

"Hay là… tụi mình ra đầu hàng tìm thử?" Diêu Tĩnh cắn môi rồi đưa ra ý kiến. "Không còn cách nào khác, hình như chỉ có chỗ đầu mỗi hàng là có đánh số lớp."

Mã Huyên Nhụy thoáng do dự. Giữa bao nhiêu người như thế mà phải lúng túng đi tìm lớp đúng là mất mặt thật. Nhưng giờ cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Loa phát thanh đột ngột vang lên giọng nghiêm khắc của thầy phụ trách kỷ luật: "— Những học sinh đến muộn mau chóng di chuyển! Lễ động viên sắp bắt đầu! Nhanh chóng đứng vào hàng lớp của mình, đừng chậm chạp nữa, tất cả chạy lên đi!"

"Đi thôi." Diêu Tĩnh cắn răng, giơ tay vén lại tóc mái rồi hạ quyết tâm.

Mã Huyên Nhụy cúi đầu lặng lẽ bước theo sau. Diêu Tĩnh hoạt bát hơn nên chủ động đi trước, cô ấy vừa chen vừa khẽ nói "xin nhường đường." Còn cô thì chỉ biết cúi gằm thu mình lại và cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình giữa đám đông.

"Chắc là chỗ đó! Tớ nhận ra nam sinh kia, cậu ấy học cùng lớp với chúng mình đấy." Giọng Diêu Tĩnh bỗng trở nên phấn khởi, bước chân cũng nhanh hơn.

Thời gian gấp rút, tiếng loa thúc giục lại lần nữa vang lên. Hai cô gái bắt đầu chạy và len lỏi giữa dòng người đang đứng lộn xộn.

Mã Huyên Nhụy bị kéo lấy cổ tay, cô loạng choạng tránh sang một bên và bám sát theo Diêu Tĩnh, tầm nhìn bị che khuất nên chỉ biết chạy mà chẳng nhìn rõ phía trước.

"Tới rồi, tới rồi, sắp tới rồi!" giọng nói đầy phấn khởi của Diêu Tĩnh vang lên ở phía trước.

Nhưng ngay lúc này, bất ngờ dưới chân Mã Huyên Nhụy lảo đảo một nhịp, không rõ vấp phải gì khiến cả người mất thăng bằng nhào về phía trước. Một tiếng thét kinh hoàng vừa bật ra khỏi cổ họng thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại.

Có người nhanh tay đỡ cô lại.

Thân hình cô khựng lại, may mà chưa ngã.

Diêu Tĩnh cũng giật mình, vội quay lại xem bạn mình thế nào.

Cảm giác có vô số ánh mắt xung quanh đang đổ dồn tới, Mã Huyên Nhụy thấy sau lưng như có kim châm. Cô thở ra một hơi thật khẽ, nam sinh đang giữ lấy tay cô cũng lập tức buông ra.

Một giọng nói vang lên từ phía trên đầu: "Cậu không sao chứ?"

Giọng nói rất dịu dàng, là giọng của một cậu thiếu niên, có chút trầm, hơi khàn nhưng rất đỗi ấm áp.

Mã Huyên Nhụy định thần lại một lúc mới dám ngẩng đầu lên.

Ánh nắng rực rỡ phủ đầy quảng trường, chàng trai trước mặt có làn da trắng như men sứ, khuôn mặt gầy gò mà tuấn tú. Dưới mí mắt mỏng là đôi mắt sâu, cậu ấy đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lại điềm tĩnh.

Giống như bước ra từ một bức họa cũ kỹ, làn gió xuân êm đềm giữa khung cảnh tĩnh lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!