Chương 12: (Vô Đề)

Dù cô ấy làm gì, dù đúng hay sai, đều có thể được tha thứ. Chưa từng nói lý lẽ.

Anh nên nhớ kỹ điều đó..

Hoa hồng vốn dĩ không có nguyên tắc.

Phó Tuyết Lê rùng mình một cái.

Vẻ mặt và ánh mắt vừa rồi của Hứa Tinh Thuần thật sự quá đáng sợ.

Bàn tay lạnh như băng áp của anh áp lên cổ cô như thể chỉ cần siết thêm một chút nữa là có thể b. óp ch. ết cô ngay trong giây tiếp theo.

Cô một lần nữa khẳng định anh có chút vấn đề về tâm lý.

Không.

Không chỉ là một chút.

Hứa Tinh Thuần chính là một kẻ không bình thường.

Cô thở hổn hển một lúc lâu, trong lúc đó có ngẩng đầu nhìn anh, còn trong lòng thì ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

"Anh hận tôi đến như vậy, vừa rồi muốn giết tôi đúng không?" Mắt Phó Tuyết Lê đỏ hoe, cô nghiến chặt răng, cố nhịn cơn đau rồi chống đầu gối đứng dậy. Từng từ thốt ra gần như được ép chặt qua kẽ răng, giọng nói mang theo sự chất vấn đầy tổn thương: "Tôi rời đi, được chưa? Như vậy đã khiến anh hài lòng chưa?"

Hứa Tinh Thuần không nói một lời, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt chẳng khác gì ngày thường.

Anh đứng yên rất lâu mà không hề cử động, rồi sau đó mới mở miệng lên tiếng.

Gầy guộc và cứng cáp như cành cây khô, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là gãy. Giọng anh khàn đặc pha chút mỉa mai tự trào phúng: "Được."

Chờ đợi cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời ấy.

Thật ra Phó Tuyết Lê vẫn không muốn tin rằng Hứa Tinh Thuần thật sự đã hận cô rồi.

Bây giờ anh thật sự đã không còn như trước nữa, bất kể cô làm gì, nói gì, Hứa Tinh Thuần trước đây vẫn luôn nhẫn nhịn, vô điều kiện chịu đựng và bao dung tất cả mọi điều về cô.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng trống rỗng lạ thường.

"Được rồi, là anh nói đấy, sau này đừng hối hận." Cô nhắm chặt mắt lại một cái, cố gắng kìm nén sự bực bội trong lòng, nói xong liền quay người bước ra ngoài.

Đi được vài bước, khi sắp đến cửa thì nước mắt bỗng nhiên trào ra. Trong lòng đầy tiếc nuối, cô không thể kiềm chế được mà ngoảnh lại nhìn một cái, trái tim bỗng nhiên rung động. Cái nhìn này khiến cô không thể rời đi được nữa.

Hứa Tinh Thuần như một chiếc đũa sắp bị bẻ gãy. Anh khom người chậm rãi thu dọn bát cháo cô vừa ăn xong.

Không gian nhỏ hẹp đó không có ánh sáng mà chỉ toàn bóng tối. Anh cúi đầu, động tác máy móc như thể luôn sống một mình trong đơn độc.

Từ quá khứ đến hiện tại, anh luôn một mình đơn độc trải qua mọi chuyện.

Đã đầu hàng một lần thì lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Phó Tuyết Lê dựa vào cửa sổ xe, cô đờ đẫn buông lỏng bản thân mình, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Cô không ngờ mình lại mềm lòng nhanh đến vậy.

Cú "tự vả" diễn ra nhanh như tốc độ ánh sáng.

Mới vừa bước được vài bước cô đã không kiềm chế được mà quay lại tìm anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!