Chương 11: (Vô Đề)

Hai người cách nhau vài mét, một người trên giường, một người dưới giường.

"Lại đây ăn đi." Hứa Tinh Thuần xoay người lại rồi hạ giọng nói.

"Điện thoại của em đâu?" Phó Tuyết Lê cắt ngang dòng suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.

Tiêu rồi, hôm nay cô còn phải vào đoàn quay phim! Giờ này chắc Đường Tâm đang phát điên vì tìm cô. Phó Tuyết Lê quỳ trên giường tìm điện thoại khắp nơi, lật gối, lật chăn, cả cái giường bị lật tung lên mà vẫn không thấy bóng dáng điện thoại đâu cả.

Không lẽ rơi trên xe rồi?

"Có phải anh lấy điện thoại của em không?" Phó Tuyết Lê lo lắng hét lên, cô kéo lấy tay anh rồi liên tục truy hỏi: "Hứa Tinh Thuần, điện thoại của em mất rồi."

Hứa Tinh Thuần thậm chí còn không thèm liếc cô một cái, anh mở cửa phòng tắm bước vào, chưa được bao lâu thì tiếng nước lách tách đã vang lên.

"Hứa Tinh Thuần?"

"Hứa Tinh Thuần?!"

"—HỨA TINH THUẦN!!!" Phó Tuyết Lê tức giận, cô gọi anh cả buổi mà không được trả lời. Cô bước chân trần xuống giường, quanh quẩn ở cửa một lúc, đứng yên gọi mấy tiếng. Một lúc mà không nghe thấy tiếng phản hồi, cô kéo cửa phòng nhưng liền phát hiện không thể mở ra.

Không ngờ lại có thể khóa từ bên trong?

Cái phòng này rốt cuộc là cấu trúc quái quỷ gì vậy…

Phải là người không có cảm giác an toàn đến mức nào mới thiết kế như thế chứ.

Vậy là Phó Tuyết Lê bực bội đi đẩy cửa phòng tắm.

Lần này đẩy một cái liền mở ngay, anh căn bản chẳng hề đóng cửa.

Trên người Hứa Tinh Thuần vẫn còn vương hơi nước, anh chỉ mặc quần dài, áo sơ mi thì bị mở gần hết cúc khiến nửa thân trên gần như tr. ần tr. ụi. Chiếc thắt lưng quấn ngang hông lỏng lẻo đung đưa theo từng cử động nhẹ, làm lộ ra những đường nét góc cạnh rõ ràng trên cơ thể. Anh nghiêng đầu, dùng khăn lau tóc một cách hờ hững.

Sự kết hợp giữa lớp da màu đen tối giản với làn da trắng lạnh của anh thực sự hài hòa đến kỳ lạ.

Vừa nhìn vào đã cảm thấy quyến rũ.

Thật sự là… sống động mê người.

Đó là ý nghĩ *****ên lóe lên trong đầu Phó Tuyết Lê.

Tiếp theo là một khoảng im lặng ngượng ngùng, cô lập tức thu hồi ánh nhìn, lùi lại một bước và cố tình tỏ ra không quan tâm, chỉ tự lẩm bẩm một câu: "Em đang nói chuyện với anh đấy, sao cứ không thèm để ý vậy? Mau trả điện thoại cho em đi."

Cô hoàn toàn không có chút tự giác nào về việc vừa xâm phạm quyền riêng tư người khác.

Hứa Tinh Thuần ngẩng lên nhìn cô một cái, anh dùng nước lạnh rửa sạch mặt rồi lạnh nhạt ném cho cô một câu: "Ăn chút đồ đi."

Vừa nghe anh mở miệng Phó Tuyết Lê lập tức nổi hứng, cô tức tối nói: "Không phải anh không thèm để ý đến em à? Anh không đưa điện thoại thì em sẽ không ăn gì hết."

Giọng điệu của cô mang theo chút nhõng nhẽo quen thuộc, tựa như một đứa trẻ được nuông chiều lâu ngày. Đồng thời trong lòng còn có chút đắc ý. Tuy không đến mức khiến người ta khó chịu nhưng cũng chẳng thể gọi là dễ chịu với người bình thường.

Hứa Tinh Thuần vứt khăn sang một bên, anh xoay người cài cúc áo lại đến tận trên cùng.

Tuy bát cháo này nhạt nhẽo vô vị, nhưng dưới sự "ép buộc" thì Phó Tuyết Lê vẫn miễn cưỡng ăn được quá nửa.

Dù cô có nói gì đi nữa thì tình cảnh hiện tại vẫn là —

Lại một lần nữa bị "giam lỏng" trong căn phòng tồi tàn này, giống như bị cầm tù vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!