Chương 1: (Vô Đề)

Buổi tiệc sắp tàn. Đêm đã khuya Đường Tâm ngồi bên cạnh Phó Tuyết Lê, thỉnh thoảng cô ấy lại đứng dậy rót thêm rượu cho những người bên cạnh.

Nhà đầu tư chính cho bộ phim mới họ vừa đóng họ Phương, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng vẫn sở hữu cơ thể tráng kiện và tinh thần sáng láng. Đã vài ly rượu vào bụng nhưng ông ta vẫn nói năng đâu ra đấy, giọng điệu từ tốn, lời kể và cách lắng nghe đều chừng mực và điềm đạm.

Hôm nay đoàn làm phim vừa đóng máy. Đạo diễn Sầm cũng uống khá vui vẻ, ông ấy hơi ngà ngà men say sau đó châm một điếu thuốc rồi cười nói: "Quay phim trên núi bao lâu, nhìn mãi mấy cảnh cây cối hoa lá cũng chán, tôi vẫn thấy cuộc sống ở thành phố lớn đầy góc cạnh, cũng đầy hương vị hơn."

Nói xong, ly rượu trước mặt lại được rót đầy. Đạo diễn Sầm xua tay cười nói: "Đợi sau khi phim qua kiểm duyệt và lịch quảng bá xong xuôi, tôi phải tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ mới được. Tôi sẽ dẫn vợ con đi du lịch ở đâu đó để giải tỏa chút tâm trạng."

Bên bàn có người nói đùa: "Bây giờ đàn ông giống như đạo diễn Sầm, còn biết nhớ vợ nhớ con đúng là hiếm có."

Chủ đề trò chuyện lại xoay sang đề tài tình cảm, mấy chàng trai trẻ ngồi cạnh bắt đầu bị trêu chọc. Nhưng cũng bởi ở đây đều là người trong giới có địa vị nên không ai buông lời thô tục, mọi câu nói đùa đều có chừng mực.

Cậu diễn viên trẻ bên cạnh bị hỏi đến đỏ đừng mặt, lúng túng không biết đáp sao. Phó Tuyết Lê chỉ lặng lẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt của cô không rời khỏi lớp bọt lăn tăn trên bề mặt, cô cũng không hề xen vào cuộc trò chuyện này.

Cô bị chuốc không ít rượu, men say khiến người lâng lâng, đầu óc có hơi choáng váng nhưng vẫn khá tỉnh táo. Cô chỉ hy vọng bữa tiệc này mau chóng kết thúc.

Thượng Hải bước vào tháng Tư nhưng không khí vẫn vương chút lạnh buốt. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, những toà cao ốc vươn lên nền trời đen như nhung, ánh trắng xa xăm và đèn neon trải dài đan xen một cách mê hoặc.

Vừa bước lên xe Phó Tuyết Lê đã đá văng đôi giày cao gót, cô cởi áo khoác ngoài, người đổ ra sau ghế, cả thân thể như được giải phóng khỏi một chiếc vỏ cứng nhắc, bất giác thả lỏng hoàn toàn.

Đường Tâm đóng cửa xe, cô ấy nghiêng người kéo dây an toàn cài lại rồi dặn tài xế có thể khởi hành.

"Tắt âm thanh đi." Phó Tuyết Lê khẽ nói.

Nghe thấy vậy, tài xế liền đưa tay lên vô lăng rồi tắt nhạc, ông ấy thuận tiện liếc nhìn người phụ nữ đang cuộn mình trên ghế sau.

Cô gái đang nghiêng đầu tựa vào cửa kính, dáng vẻ lơ đãng, mi dài khẽ rủ, đôi mắt khép hờ như đang mơ màng.

Mái tóc dài màu nâu nhạt uốn lượn nhẹ, bung xõa một cách ngẫu hứng và hơi rối. Chiếc váy len màu xám chất liệu cao cấp ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong mềm mại đầy nữ tính. Viền váy đính kim tuyến ánh bạc mảnh như sợi tơ càng làm nổi bật làn da trắng muốt của cô.

— Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

"Cái lão già Phương tổng kia mấy năm trước làm giàu từ bất động sản, nghe nói bối cảnh phía sau cũng chẳng sạch sẽ gì. Người ta khá là thích em đấy, nếu không thì chúng ta cũng dễ gì mà giành được tài nguyên từ tay đạo diễn Sầm như vậy. Còn em thì sao, lúc về cũng chẳng thèm chào hỏi ai một tiếng, thật chẳng ra làm sao."

Trong xe chỉ có bốn người. Trợ lý Tây Tây ngồi ghế phụ, tài xế đang chuyên tâm lái xe. Đường Tâm ngồi bên cạnh Phó Tuyết Lê, cô ấy vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm than phiền, tiện tay chọn vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Không ai lên tiếng đáp lại.

Phó Tuyết Lê xuất thân là người mẫu, năm đó cô được Đường Tâm để mắt tới từ cái nhìn *****ên. Lúc đó cô còn đang ở nước ngoài, chưa tới ba ngày hợp đồng đã được ký xong, dứt khoát thu nhận cô về dưới trướng của mình.

Sau khi về nước phát triển, nhờ một bộ web drama mà bất ngờ nổi tiếng, Phó Tuyết Lê sau đó cũng bắt đầu có chút danh tiếng. Nhưng vài năm nay, dù vẫn có mặt trong làng giải trí nhưng cô luôn ở trong trạng thái "nửa sáng nửa tối", không quá nổi bật cũng chẳng mờ nhạt hẳn. Không phải vì cô không đủ đẹp, mà trái lại cô nổi tiếng là nhờ gương mặt quá đỗi hoàn hảo.

Không tạo hình tượng, không thiết lập nhân cách công chúng, chỉ đơn giản là một nhan sắc thuần túy mang nét nữ tính sắc lạnh, vừa phong tình lại xa cách khiến người ta vừa mê đắm vừa cảm thấy khó gần.

Chính vì quá quyến rũ nên các vai diễn của cô cũng bị giới hạn. Cô dễ thu hút fan nhưng cũng dễ bị công kích.

Thế nhưng trong giới giải trí này, muốn nổi một chút thì nhờ lăng xê, muốn nổi bật thì còn cần số mệnh, vội vàng cũng chẳng thay đổi được gì. Phó Tuyết Lê là một "mầm non" tốt, có khí chất riêng, nên cả ekip vẫn luôn giữ chiến lược ổn định, tuyệt đối không để cô dựa vào scandal hay chiêu trò để kiếm độ hot.

Xe chạy qua gầm cầu vượt, từng vệt bóng tối lướt ngang qua. Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, cần gạt nước chậm rãi chuyển động qua lại miết lên mặt kính tạo thành âm thanh đơn điệu mà lạnh lẽo.

"Chị nói với em bao nhiêu đó, em có nghe không đấy?" Đường Tâm nghiêng đầu sang hỏi.

"Chị à… em xin chị đấy, cho em yên tĩnh một lúc được không?" Đầu óc như muốn nổ tung. Phó Tuyết Lê mệt mỏi rã rời, toàn thân uể oải, chỉ mong có được một khoảnh khắc yên lặng. Cô lim dim buồn ngủ đến mức ngay cả sức lực nói thêm một câu cũng không có.

Tối qua quay phim suốt đêm, sáng sớm đã phải lên đường từ Tượng Sơn về đến Thượng Hải, gần như cả ngày hôm nay cô đều ở trên xe. Sau khi tiệc rượu kết thúc cô đã hoàn toàn kiệt sức.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường phố cũng ngày càng vắng vẻ. Gió vỗ vào tán cây, xe bật đèn pha vàng ấm, xuyên qua màn mưa mù mịt mà lao vút trong màn đêm.

"——Két!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!